Chương 9

Mùa hè nắng to mà ra ngoài đi dạo phố chẳng phải một chuyện hưởng thụ gì cho cam, sau khi xuống khỏi phương tiện giao thông công cộng, cậu mở ô che nắng ra, hơi nóng oi bức làm cho người ta có chút không thở nổi.

Đi vào một cửa hàng thời trang trẻ em, hơi lạnh đập vào đánh úp phả vào mặt, làm cho gương mặt căng chặt của Sở Thanh thả lỏng hơn chút, có nhân viên cửa hàng đi lên tiếp đón.

"Quý khách, anh muốn mua quần áo cho bạn nhỏ này phải không? Mời anh đến xem các mẫu bên này đi ạ, là kiểu dáng vừa mới lên kệ của cửa hàng nhà chúng tôi, đảm bảo vô cùng thoải mái."

Sở Thanh nhận lấy quần áo, sờ sờ chất vải, xúc cảm khi sờ lên quả thực không tệ chút nào.

Hạ Hạ ngồi ở trên băng ghế nhỏ nhìn thoáng qua dãy quần áo, mím môi theo dõi ba ba của cậu bé.

"Hạ Hạ đến thử xem có được không?"

"Ba à, con là bé trai mà, không muốn mặc màu hồng phấn."

Cái áo phông trên tay của Sở Thanh này là màu hồng nhạt và màu xanh lá cây nhạt kết hợp lại hợp với nhau, trước ngực còn có một con thỏ nhỏ lông mượt như nhung rất đáng yêu.

Màu da của Hạ Hạ tương đối trắng trẻo, Sở Thanh cảm thấy cậu bé mặc lên hẳn là rất đẹp mắt, chỉ tiếc cậu bé không thích cho lắm, cậu đành tiếc nuối để cái áo này lại lên trên giá treo áo.

"Ừm, nhưng mà màu xanh nước biển thì có thể."

Sau khi Hạ Hạ nói xong, cậu bé kiễng mũi chân của mình lên cầm lấy bộ quần áo kia xuống khỏi giá, ló đầu xung quanh tìm phòng thử đồ ở chỗ nào, lúc này, nhân viên cửa hàng ở bên cạnh nhắc nhở, nói:

"Ở trong này cũng có thể thử được mà."

Trong suy nghĩ của người lớn, phần lớn những đứa trẻ ba, bốn tuổi thực sự đều không có vấn đề gì, dù sao mới lớn có một chút như vậy, cũng chỉ là thử một cái áo mà thôi.

Nhưng bản thân Hạ Hạ lại vô cùng hiểu rõ cậu bé phải bảo vệ riêng tư, quyết đoán lắc đầu.

"Không được, con muốn đi phòng thử đồ cơ."

"Được, bạn nhỏ đi theo cô đến bên này nào."

Vừa nãy, nhân viên cửa hàng là vì muốn thuận tiện cho nên mới nói như vậy, hiện tại thấy Hạ Hạ kháng cự điều đó rất rõ ràng bèn chủ động dẫn cậu đi tới trước phòng thử đồ, còn mở cửa ra.

Sở Thanh đứng ở bên cạnh căn bản giúp không được gì, Hạ Hạ đã tự mình cởϊ qυầи áo đang mặc trên người xuống, sau khi thay quần áo mới còn biết sửa sang lại những chỗ bị nhăn nhúm.

Hạ Hạ rất ít khi mặc màu sắc sáng mịn như vậy, cậu bé vẫn có chút không thích ứng kịp, sau khi đi ra khỏi phòng thử đồ bèn chạy đến trước gương ngắm nhìn bản thân.

"Bạn nhỏ rất phù hợp với màu sắc này đó."

Sở Thanh cũng thừa nhận giống với những lời này của nhân viên cửa hàng, vốn dĩ dáng vẻ của Hạ Hạ đã rất đáng yêu, một bộ quần áo này càng tôn lên sự hoạt bát nhanh nhẹn của cậu bé.

Hạ Hạ nhìn chằm chằm ảnh phản chiếu của mình bên trong chiếc gương một thời gian rất lâu, tuy rằng không bằng lòng thừa nhận cho lắm, nhưng chính cậu bé quả thực rất hài lòng với nó, sau khi gật đầu xong thì muốn đổi lại về quần áo của chính mình.