Chương 3

"Sao em không nói gì vậy?”

"Bảo mẫu nói anh và anh sáu đang nói chuyện trong phòng làm việc nên em cũng không quấy rầy."

Hồi lâu không thấy đối phương lên tiếng, cậu đành phải lên tiếng trước.

"Không có gì chứ anh?”

"Không có gì,”

"Hôm nay anh không bận gì à? Tối hôm đó chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?"

Cậu nghe được giọng của chính mình cùng thường ngày không khác gì, mang theo giọng điệu bình thản, nói ra một chút nguyện vọng cuối cùng.

"Không, anh bận việc ở bệnh viện rồi."

Anh năm vô tình lại lạnh lùng từ chối cậu.

Cũng may là hắn luôn lạnh lùng như vậy, vì vậy cậu không cần phải phân biệt liệu giọng điệu của hắn có khác thường hay không.

"Ồ, Vâng."

"Tạm biệt."

"Ừm."



Cậu luôn tự làm mọi việc từ đầu đến cuối.

Cậu nghĩ vậy.

Nên trước khi rời khỏi đây, cậu nên để lại một lời từ biệt.

Nghĩ đến bàn ăn được đặt sẵn trong trang viện, biết rõ sẽ không có người nào đến, nhưng cậu vẫn gửi tin nhắn cho bọn họ, giống như hỏi anh trai thứ năm, hỏi cùng một vấn đề.

Một số không trả lời, còn một số thì đáp lại nhưng đều không hẹn mà chọn cùng cái cớ là "có việc".

Bây giờ cậu biết rõ vở kịch đã kết thúc.

Cậu đã được giải thoát.

Họ cũng được tự do.



Cậu đậu xe vào bãi đậu tạm thời bên đường, cậu mở điện thoại di động lên đặt vé máy bay đến châu Âu trong đêm nay.

Đây là ước hẹn giữa cậu với Khương Lam, đối phương đã hứa sẽ đưa cậu đi ngắm cực quang vào sinh nhật năm nay.

Cậu lật điện thoại lên xem thử nhưng Khương Lam vẫn chưa trả lời.



Cậu lái xe đến trang viên.

Chủ trang viên là Lão Tề nhìn thấy cậu thì rất kinh ngạc, "Không phải nói là buổi tối mới bắt đầu sao? ”

"Bây giờ cũng được, làm tròn cũng coi như tối rồi.” Cậu lắc chìa khóa trên ngón tay.

Lão Tề vui vẻ: “Bây giờ cậu lái xe đến chơi đâu đó một chút đi, đồ ăn vẫn chưa chuẩn bị xong đâu.”

"Không sao, không cần vội. À đúng rồi, những thứ này cũng không cần dọn lên đâu, trực tiếp đóng gói đưa đến nhà cũ đi.” Cậu hỏi Lão Tề về thực đơn, gạch bỏ những món ăn mà cậu không thích.

"Không thành vấn đề. ”

Lão Tề là đối tác làm ăn của anh cả, bọn họ thường xuyên tới nơi này ăn cơm.

Anh cả đã kết hôn, rất ân ái với chị dâu, cậu còn có hai đứa cháu, một trai một gái rất đáng yêu.

Cũng may cốt truyện tránh người đã có gia đình, nếu không cậu sẽ không cảm thấy vướng bận lâu như vậy, thì trực tiếp tự sát để kết thúc mọi chuyện rồi.

Lão Tề bắt đầu phục vụ các món ăn rồi hỏi: "Chỉ có một mình cậu đến thôi à? ”

"Bọn họ đều bận mà, có mỗi tôi là rảnh rỗi thôi.”

"Còn bánh thì sao?”

"Suýt chút nữa quên mất, để tôi dọn lên."

Ít nhất là sinh nhật của cậu, nếu không ăn bánh kem sẽ hoàn chỉnh.

Vở kịch đã kết thúc, thế nào cũng phải vẽ cho mình một dấu chấm hết thật hoàn hảo.



Trong 25 năm qua, sinh nhật này là độc đáo và đáng nhớ nhất.

Khi cậu ngồi trong trang viên suốt hai tiếng đồng hồ, ăn món ăn yêu thích, mở bánh kem hai lớp, cắm nến, nhắm mắt lại ước một điều ước, hát bài hát sinh nhật dành tặng cho chính mình, ngón tay quệt một chút kem cho vào miệng.

Từ đầu đến cuối, trên bàn tiệc lớn vẫn chỉ có một mình cậu.

Cậu có thể thấy được lúc mang đồ ăn ra, có mấy nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa lén lút nhìn vào.

Có lẽ tất cả họ đều thảo luận tại sao cậu lại ăn sinh nhật một mình trên bàn tiệc lớn như vậy.

Bởi vì vì họ không yêu cậu.

Bởi vì "cậu" đã hủy hoại cuộc sống vốn được cho là êm đềm của họ.



Ánh mắt của người khác đối với cậu mà nói cũng không quan trọng, dù sao cậu cũng không dựa vào bọn họ mà sống.

Chỉ là gian phòng này thật đúng là lớn, lần đầu tiên cảm thấy xung quanh mình trống rỗng như vậy.

Ổn thôi.

Bữa tối cuối cùng của Judas có rất nhiều người đến, nhưng cậu chỉ có một mình. Nếu nói như vậy, cậu còn thê thảm hơn là kẻ phản bội nữa.

Bây giờ cậu gọi thêm mười hai người bạn nữa đến dự sinh nhật còn kịp không?