Chương 3: Sư tôn, người đυ.ng vào ta đau quá.

Đường Mộ Tri đứng cạnh Sở Thính Vũ, nhỏ tiếng nói: "Đói."

Sở Thính Vũ tìm trong balo, tìm vài gói bánh quy đưa cho nàng, "Lát nữa Đoạn Linh sẽ đưa ngươi đến nơi ở, ngươi còn một vị tiểu sư muội hai tháng sau mới đến, tên Lục Minh Nguyệt."

Bước đầu Sở Thính Vũ nói đơn giản một phen mối quan hệ của nhân vật cho Đường Mộ Tri biết.

Nhớ kĩ đi nha, tiểu sư muội Lục Minh Nguyệt, đó còn là vợ tương lai của ngươi đấy.

"Con nhớ rõ rồi thưa sư tôn." Đường Mộ Tri dùng hết sức xé gói bánh quy, Sở Thính Vũ nhìn nàng không biết cách mở, liền lấy đi nói: "Ở đây có một chỗ mở, có thể kéo chỗ này xuống, rất dễ dàng."

Đường Mộ Tri e là lần đầu thấy được loại bánh này, hôm nay sư tôn đưa "nước" cho nàng cũng rất kì quái, nàng gỡ rất lâu mới có thể đổ vào bát, nhưng ngửi thì vừa nồng vừa thơm, vị lại rất ngọt.

Sắp xếp cho Đường Mộ Tri, sau đó ăn cơm xong, Sở Thính Vũ quyết định ra ngoài dạo vài vòng. Nàng đến hiện tại cũng không rõ trình độ của nguyên chủ, trong truyện nàng ta cũng rất lợi hại, suy cho cùng lúc trước nguyên chủ cũng đã một chưởng đẩy lui vai phụ xa mấy mét....

Sở Thính Vũ suy nghĩ, nhân lúc chưa ai vào rừng Bắc Thanh Sơn, nàng định đi tìm một cây nào đó thử tay.

Bình thường bên trong tiểu thuyết tiên hiệp đều làm như nào nhỉ? Nhắm mắt trước, rồi hít một sâu một hơi, trong đan điền phát ra sức mạnh gì đó...

Sở Thính Vũ đến đan điền cũng không biết nằm ở đâu, nhưng tùy ý bày một cái tư thế, liền cảm nhận được linh lực mạnh mẽ tập trung ở lòng bàn tay, không khống chế được lập tức vung tay về phía cây trước mặt.

Tức khắc lóe lên kim quang, uy lực đất động núi lở, Sở Thính Vũ trừng mắt nhìn gió cuốn lá bay, cái cây dưới tác động của linh lực, tách đôi, đổ xuống.

【Hệ thống: Chúc mừng! Nhân vật thành công đột phá Kim Đan kỳ, giá trị kinh nghiệm: +1000, giá trị kinh nghiệm hiện tại: 1100.】

Sở Thính Vũ đứng hình.

Không phải chứ, nàng chỉ là thuận tay thử một chút, thế là Kim Đan kỳ rồi? Thì ra sư tôn mạnh như thế, vậy nàng ta còn ức hϊếp nữ chính làm gì? Cùng nữ chính kề vai chiến đấu không tốt sao?

Còn có thanh Kim Phong kiếm, đây là vũ khí nguyên chủ thích nhất, so với những thanh kiếm của nữ tử thông thường, lực bạo phát của nó là mạnh nhất, có thể chẻ đôi tảng đá nghìn cân, những đến cuối lại bị Đường Mộ Tri hắc hóa một chưởng nứt gãy, còn lưu lại một câu "cũng chỉ có thế", nếu để nguyên chủ biết được, chết rồi cũng phải tức đến bật dậy.

Đứng suy nghĩ quá mệt, Sở Thính Vũ thẳng thắn ngồi xuống liệt kê, Bắc Thanh Sơn có tứ đại tiên môn, Thương Linh Môn, Bạch Xuyên Môn, Chu Họa Môn, Huyền Kính Môn. Ba vị sư tôn kia đều đã gặp qua, so trong sách cũng không khác bao nhiêu, Thương Linh Môn Thẩm Phi Uyên là một người dung tục, tạm thời không cần lo, Tần Kỳ của Bạch Xuyên Môn thân thể gầy yếu, một năm gặp không được mấy lần, Chu Họa Môn là vai ác chính đang chuẩn bị lấy lòng nữ chính, Huyền Kính Môn là vị ôn nhu Tạ Đường kia.

Kết cục của các vị sư tôn trong quyển tiểu thuyết, đất diễn của Thẩm Phi Uyên không đến 4 5 phút đã chết rồi, Tần Kỳ cùng Tạ Đường vẫn chưa rõ, khi "nàng" vừa chết, tác giả đã drop.

Đồ tác giả vô lương tâm....

Tuyến thời gian trưởng thành của nữ chính cũng đã nói rồi, tóm lại chính là bị ngược, bị ngược, bị ngược, được cao nhân chỉ điểm, sau đó ngược lại những người ngược nàng ta.

Còn nói về mảng tình cảm, Sở Thính Vũ nghiêng đầu, hẳn tuyến tình cảm của bộ tiểu thuyết này lúc đầu rất hấp dẫn, Đường Mộ Tri từ nhỏ đến lớn bị người ức hϊếp, đến nhà đều không có, tiểu sư muội ôn nhu lại chu đáo, khi Đường Mộ Tri bị phạt quỳ ngày mưa sao Lục Minh Nguyệt lại đến cầm ô cho nàng, ban đêm hai người cùng nhau ngắm sao, lúc Đường Mộ Tri không được ăn tối, Lục Minh Nguyệt đều lén đưa cơm cho nàng, những việc như này nhiều vô số kể.

Giống như cuộc sống của nàng mịt mù tăm tối, đột nhiên ánh mặt trời rọi vào nàng những tia ấm áp, nàng sẽ không tiếc mọi thứ mà bám chặt lấy nó, dù sao cũng không ai muốn cả đời đều ở nơi u tối bị hành hạ.

Trong tiểu thuyết, sau khi nhận vũ khí là lúc Đường Mộ Tri tự ý thức được tình cảm đối tiểu sư muội, vũ khí của Đường Mộ Tri là Thanh Mộng kiếm, còn vũ khí của Lục Minh Nguyệt là roi Tinh Hà.

Đây được tính là tên của một cặp tình lữ đi, Sở Thính Vũ sờ cằm suy tư.

*

Sở Thính Vũ từ rừng trở về Chu Họa Môn, Đường Mộ Tri ôm một đống quần áo chạy đến, vừa hay ngẩng đầu nhìn thấy nàng, vui vẻ hô một tiếng sư tôn.

Đường Mộ Tri đã thay trang phục của đệ tử Bắc Thanh Sơn, khoác lên trường bào trắng, tóc được thắt bằng băng đô xanh, làn da trắng như ngọc, mắt xán lạn như tinh hà, dáng người có chút thấp, nhưng sau này vẫn có thể cao lên.

"Ngươi làm gì thế?" Sở Thính Vũ cất kiếm đi.

Đường Mỗ Tri ngoan ngoãn nói: "Đi giặt quần áo."

"Chỗ y phục này đều là của ngươi?" Sở Thính Vũ nhìn qua, như có hơi nhiều.

"Không phải, này... cái này thật ra là y phục trên giường của sư tôn, con muốn đem giặt thay người."

Giặt y phục của ta? Sở Thính Vũ nhanh chóng xua tay, "Không cần không cần, ta có thể tự làm."

Nói xong, liền lấy lại y phục của mình, nhưng Đường Mộ Tri rất nhiệt tình, không muốn buông tay, "Con sẽ giặt thật sạch cho người mà, sư tôn yên tâm."

Sở Thính Vũ bất lực, đành để Đường Mộ Tri mang đi.

Nếu đồ đệ tình nguyện, người làm sư tôn như nàng cứ về nằm hưởng thụ đi. Nơi ở của nàng nằm ở sau suối Linh An của Bắc Thanh Sơn, Linh An là dược tuyền (suối thuốc), cũng là ôn tuyền (suối nước nóng), có thương hay không chỉ ngâm nửa canh giờ, có thể giảm bớt mệt mỏi, cũng có thể phục hồi nội lực. Nên mới nói nguyên chủ là người biết hưởng thụ, sắp xếp ở ngay gần vị trí suối Linh An, tiết kiệm thời gian công sức.

Hai tháng này Sở Thính Vũ vẫn đang tập làm quen với linh lực xung đột trong cơ thể, đến khi dùng thành thạo thì tiểu sư muội Lục Minh Nguyệt cũng đã đến bái sư.

Ngày Sở Thính Vũ đang ngủ gà ngủ gật trên giường, hệ thống đột nhiên lên tiếng, 【Hệ thống: Xin chào, nhân vật chủ chốt Lục Minh Nguyệt sắp xuất hiện.】

Vị đệ tử thứ ba của nàng xuất hiện rồi sao?

Sở Thính Vũ từ giường ngồi dậy, vội vã khoác lên ngoại bào, chuẩn bị nhanh chóng đến Chu Họa Môn, không ngờ lại đâm trúng vào Đường Mộ Tri một cái mạnh.

"Sư tôn, ngươi đâm vào ta đau quá." Đường Mộ Tri ôm eo nàng, không buông.

Không biết có phải vì tính cách nàng ôn hòa, nên Đường Mộ Tri rất thích dính bên nàng, mỗi ngày đều giúp nàng quét sân, gặp nàng liền kêu nhẹ một tiếng sư tôn, sau đó tiếp tục cúi đầu làm việc, đến đêm Sở Thính Vũ cùng ba vị tiên môn kết thúc hội, rất trễ mới về đến, Đường Mộ Tri nhất quyết ở cửa đợi nàng, nhìn thấy nàng mới chịu đi ngủ.

"Tiểu sư muội đến rồi, còn không mau đi xem đi." Sở Thính Vũ đem tay trên eo mình bỏ xuống.

Đường Mộ Tri ừ một tiếng, liền tiếp tục đỡ tay Sở Thính Vũ, nói: "Y phục cùng đem chăn của sư tôn con đều đem đi giặt rồi, dùng hoa quế giặt, rất thơm đó."

Quỹ nhãi nhà ngươi, nói với ngươi Lục Minh Nguyệt, ngươi lại nói với ta y phục chăn nệm gì.

Sở Thính Vũ nói: "Sư tôn biết rồi, đi gọi Đoạn Linh cùng đến Chu Họa Môn."

Chưởng môn cùng hai vị sư tôn khác đã đến từ sớm rồi, chưởng môn họ Triệu tên Lan, thường ngày thâm tàng bất lộ, chỉ những việc quan trọng như đại hội thu đồ hoặc khảo thí (kiểm tra) linh căn hắn mới xuất hiện.

Sở Thính Vũ quay đầu thấy được vị sư tôn được truyện miêu tả "Minh châu bên cạnh, rạng rỡ tỏa sáng", đúng thật mang cốt cách tiên nhân, tay cầm quạt, thoạt nhìn không quá 30 tuổi, nhưng từ lúc Bắc Thanh Sơn tứ tiên môn sáng lập đến nay cũng đã hơn mấy mươi năm rồi, điều lạ là vị chưởng môn này không thay đổi một chút nào, nếu không phải Sở Thính Vũ niệm tình nguyên chủ 'ăn cây nào, rào cây nấy' đã gọi hắn là lão yêu quái.

Đời này Triệu Lan yêu nhất không phải nữ nhân, mà là bạc.

Nói theo cách của hắn, toàn bộ chi tiêu của Bắc Thanh Sơn đều là tiền của hắn bỏ ra, nếu hắn không tính toán chi li, sớm muộn gì bốn sư môn đều phải ra ngoài ăn xin.

Sở Thính Vũ nhìn xung quanh, một cô gái nhỏ đứng cạnh Tạ Đường, chắc hẳn là Lục Minh Nguyệt.

Triệu Lan mỉm cười, gấp quạt, hướng Lục Minh Nguyệt nói: "Minh Nguyệt, đi bái sư tôn con đi."

Lục Minh Nguyệt cơ hồ có chút sợ hãi, khó khăn buông vạt áo Tạ Đường, tiến lên vài bước thi lễ: "Đệ tử Lục Minh Nguyệt, bái kiến sư tôn."

Sở Thính Vũ gật đầu.

Lục Minh Nguyệt ngẩng đầu, Sở Thính Vũ mới nhìn rõ được tướng mạo nàng, một đôi mắt phượng giống như nước ướt mặc ngọc, cùng vài phần sợ sệt, dáng vẻ thanh lệ động lòng người.

Sở Thính Vũ cùng chưởng môn hàn huyên vài câu, liền dẫn người rời đi, đột nhiên Triệu Lan mở quạt, nói: "Thính Vũ, chờ đã."

"Sao vậy?"

"Có chuyện này cần ngươi cùng Đường nhi đi làm." Triệu Lan dùng quạt che nửa khuôn mặt, chớp chớp đôi mắt trong veo, nhìn như không có chuyện gì tốt.

Tạ Đường nói: "Mong chưởng môn sư huynh phân phó."

"Ta nghe nói Đinh Châu cách Bắc Thanh Sơn 10 dặm xảy ra việc lớn, hôm trước có người lên núi, hi vọng chúng ta ra tay giúp đỡ."

"Hơn nữa người đến đã đưa cho ta 1 vạn linh thạch để đặt cọc." Triệu Lan nhắc đến tiền, mắt liền sáng lên, "Đinh Châu vốn là nơi bách tính an cư lạc nghiệp, nhưng mấy tháng nay thường xuyên xuất hiện yêu quái quấy nhiễu, thật kì lạ, các ngươi đi điều tra trước, giải quyết xong chuyện này vẫn còn 4 vạn linh thạch nữa..."

Sở Thính Vũ hỏi: "Chỉ có ta và Tạ Đường đi thôi sao?"

"Đem theo đồ đệ mới thu nhận nữa chứ, vừa hay rèn luyện một thể, thu thập yêu quái đồ đó."

Thẩm Phi Uyên ngồi cạnh chưa từng lên tiếng, hiện tại mở miệng nói: "Chưởng môn sư huynh, chuyện này giao cho 2 sư muội nàng ta không yên tâm, không bằng ta cùng họ đi."

Tạ Đường trên mặt hiện lên chán ghét, nàng cũng không thích Thẩm Phi Uyên: "Thế thì không cần, Thẩm sư huynh cứ việc yên tâm."

Đúng, ngươi ngồi yên đó đi.

Sở Thính Vũ lười đếm xỉa hắn, để Triệu Lan lại cằn nhằn vài câu, đưa Lục Minh Nguyệt rời khỏi.

Ngoài cửa Đường Mộ Tri cùng Đoạn Linh đang đợi nàng, Đường Mộ Tri thấy Sở Thính Vũ dắt tay Lục Minh Nguyệt, cau mày, Sở Thính Vũ buông tay, nói: "Đoạn Linh, lát nữa con đưa Minh Nguyệt đến phòng nàng nhìn xem, sau đó đưa cho nàng cuộn tâm pháp khẩu quyết của bản môn."

"Vâng." Đoạn Linh làm việc khiến Sở Thính Vũ rất yên tâm.

"Sư tôn, người có mệt không?" Đường Mộ Tri nắm tay Sở Thính Vũ, Sở Thính Vũ cũng không có mệt bao nhiêu, chỉ hỏi nàng tâm pháp khẩu quyết học đến đâu.

Đường Mộ Tri nói: "Con đều thuộc cả rồi."

Nhanh vậy sao? Lúc trước để phòng hờ bất trắc Sở Thính đặc biệt đi Tàng Thư Các của Bắc Thanh Sơn, nghiêm túc học ba bốn ngày. Tuy nói nguyên chủ là nhân vật lợi hại nhưng không lẽ đến tâm pháp bí tịch cũng không biết, Sở Thính Vũ từ nhỏ đến lớn không có gì nổi trội, chỉ có trí nhớ đặc biệt tốt, xem qua là nhớ, sau khi nhớ hết tất cả, cảm thấy việc dùng sức mạnh của nguyên chủ càng dễ dàng hơn.