Chương 6: Sư tôn đang quan tâm con sao?

Một bàn tay trắng toát vén rèm giường, lộ ra một gương mặt diễm lệ, là một nữ tử, tóc xõa dài, trên người chỉ khoác hồng y đỏ tươi.

Sở Thính Vũ trong lòng kinh ngạc, trong trạch không phải chỉ có 3 người công tử, nha hoàn cùng quản gia thôi sao, sao lại thêm một nữ tử.

Vẫn đang suy nghĩ, chợt thấy đồng tử cửa nữ tử phóng to, ngũ quan toàn bộ biến dạng, dùng tốc độ cực nhanh xoay đầu, đầu quay cả về sau lưng, đến Sở Thính Vũ còn phải lạnh sống lưng.

Quả nhiên nàng không đoán sai, trong trạch này có yêu linh.

Nữ tử lại đi vài bước, hóa thành một làn khói đỏ bay mất.

Sở Thính Vũ buông Đường Mộ Tri ra, kéo ống tay, xé một mảnh vải, làm thành túi bắt yêu đơn giản, đưa cho Đường Mộ Tri, nói: "Chuẩn bị xuống dưới."

Đường Mộ Tri gật gật đầu, theo Sở Thính Vũ từ nóc nhà nhảy vào phòng.

Đây chắc hẳn là gian phòng của Lưu công tử, khắp phòng đều là những quyển thư tịch cổ, nhưng Sở Thính Vũ lại ngửi thấy một mùi vừa tanh vừa thối, không biết từ đâu phát ra. Đường Mộ Tri đứng phía sau nàng, mắt nhìn hướng chiếc giường nữ tử đứng lên lúc nảy, giường bị màn che đậy, bên trong không biết là thứ gì.

"Sư tôn, hình như bên giường có mùi kì lạ." Đường Mộ Tri chỉ chỉ bên đấy.

Sở Thính Vũ đã ngửi thấy, nàng cầm lên Kim Phong kiếm, tiến gần đến giường, cẩn thận vén một bên rèm giường — trên giường có một người đang nằm! Sở Thính Vũ nhìn kĩ, là Lưu công tử, đầu hắn nghiêng, dường như không còn một tia sinh khí, giữa ấn đường có một đường đen, lan đến trán, bên mặt vẫn còn một tia chướng khí độc, đang dần tiến vào miệng hắn.

Là yêu cổ. Sở Thính Vũ dùng kiếm hất góc chăn, nhìn thấy cả cánh tay hắn đều đang đen lại.

Yêu cổ là thủ đoạn yêu vật thường dùng, muốn đưa nó vào bên trong cơ thể, vấy bẩn mắt, mũi, miệng, tai bốn nơi thông nhau, sau đó hút sạch tinh khí người khác, nhằm mục đích tu bổ nguyên đan.

Nữ tử vừa nảy, chắc hẳn là làm thứ dơ bẩn này. Sở Thính Vũ lúc trước chỉ thấy trong sách, trước giờ chưa từng phá giải loại độc chướng này, không biết nên làm sao. Nhưng nàng bỗng nhiên hiểu được, trách không được người ở Lưu trạch không thể ra bên ngoài, bởi vì thanh khiếu* của họ đều hư hết rồi, đã bị mất đi cốt lỗi của con người, phế đi thanh khiếu thì giống như một con yêu quái, đương nhiên không thể thoát được chỉ hồng trói buộc yêu linh.

*Cửu khiếu là 9 lỗ của con người ( mắt, mũi, miệng, tai....)

"Sư tôn, hắn hình như không ổn lắm..." Đường Mộ Tri nhìn Lưu công tử động đậy cánh tay khô héo, lại nặng nề rủ xuống.

Sở Thính Vũ cũng nhìn thấy, trong lòng nàng vội, độc chướng đã vào cơ thể, trừ khi để có người dẫn ra mới có thể giữ mạng, nhưng hiện tại ai có khả năng dẫn độc chướng ra chứ?

【Hệ thống: Nhắc nhở thân thiện, thể trạng nữ chính bách độc bất xâm.】

Hệ thống "cũng có chỗ tốt" nhắc nhở Sở Thính Vũ.

Ý gì...đây là muốn ta lấy nữ chính làm người dẫn độc?

【Hệ thống: Chỉ là gợi ý, lựa chọn như thế nào là việc của ngài.】

Sở Thính Vũ:...

Không phải, cái này nghĩ thì cũng không được, dựa vào cái gì nữ chính phải giúp một người không liên quan dẫn độc? Nàng là thánh mẫu chắc? Hơn nữa cho dù Đường Mộ Tri bách độc bất xâm, ai biết được độc của yêu vật có để lại di căn không.

"Sư tôn, có cần cứu người này không?" Đường Mộ Tri đột nhiên nói.

Sở Thính Vũ: "?"

"Sư tôn, lúc trước trong Thư Các con có đọc được, đây hẳn là một loại độc của yêu quái, nó đã đi sâu vào cơ thể, chỉ có thể nhờ người khác dẫn ra, mới có thể cứu người sống dậy." Đường Mộ Tri bấu chặt ngón tay, ngẩng đầu nói: "Sư tôn, đệ tử có thể thử."

Sở Thính Vũ muốn thổ huyết, chị à, ngươi đang nói cái gì thế! Ngươi cũng bị hệ thống tẩy não rồi sao, sau này ngươi gϊếŧ ta không chớp mắt, là đại ma vương không đau lòng mà hành hạ ta, bây giờ hiển nhiên muốn giúp người dẫn độc, đây là đột nhiên đổi cách thiết lập nhân vật sao?"

Cho dù ngươi 15 tuổi không rành thế sự, nhưng dựa vào cái gì vì người không quen biết đánh đổi tính mạng, đây là sảng văn, không phải Mary Sue*!

*Mary Sue là một loại nhân vật kiểu mẫu, họ có thể hoàn thành xuất sắc những nhiệm vụ mà họ đáng ra không thể thực hiện được, có thể bỏ qua quy luật tự nhiên (nguồn Wikipedia)

"Không thể." Sở Thính Vũ vội bốc phốt trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn trầm tĩnh, "Con là đồ đệ của ta, vi sư không thể để ngươi làm việc nguy hiểm như thế."

Mắt Đường Mộ Tri phát sáng, "Sư tôn đang quan tâm con sao?"

"?" Sở Thính Vũ gãi gãi mặt, ngươi nói vậy thì cho là vậy đi, cho dù nàng biết Đường Mộ Tri bách độc bất xâm, cũng sẽ không để nàng làm những việc này, nếu là nguyên chủ thì chắc sẽ có, nhưng hiện tại nàng là sư tôn của Đường Mộ Tri, sao có thể để nàng làm chuyện nguy hiểm.

Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tai Sở Thính Vũ động nhẹ, lập tức vẽ phù lên người Đường Mộ Tri.

Cửa mở, chính là nữ tử mặc hồng y lúc nảy.

'Đừng động, vi sư vừa vẽ phù cho ngươi, nàng không nhìn thấy chúng ta.'

Sở Thính Vũ dùng thuật truyền âm nói với Đường Mộ Tri.

Đường Mộ Tri co vào lòng Sở Thính Vũ, ôm lấy nàng.

Hồng y nữ tử bên ngoài cửa quay quay đầu, cơ hồ nhận thấy bên trong phòng có chút bất thường, lắc lắc cái eo thon tiến về phía giường, Đường Mộ Tri nói với Sở Thính Vũ: sư tôn, con sợ.

Sở Thính Vũ giữ đầu nàng trên vai mình, một tay ôm lấy nàng, truyền âm nói: đừng sợ, sư tôn ở đây.

Hồng y nữ tử quay xung quanh, lúc nàng tiến gần, Sở Thính Vũ liền kéo Đường Mộ Tri di chuyển vài bước, đến khi các nàng bị ép đến chân giá sách, hết đường ẩn nấp, Sở Thính Vũ nhận thấy biểu cảm của hồng y nữ tử thay đổi, ánh mắt phát sáng, đôi môi trên khuôn mặt nhợt nhạt hé mở, lộ ra ranh nanh.

Đừng nói Đường Mộ Tri, Sở Thính Vũ cũng thấy lạnh sống lưng, trước mắt một cái đầu vặn 180 độ, ai mà không sợ. Sở Thính Vũ thấy nữ tử đó há miệng, nước dãi theo răng chảy xuống, trong lòng nàng một trận sợ rét.

Thật ghê tởm thật ghê tởm, nàng bịt tai Đường Mộ Tri.

Đột nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh, cơ hồ là ai đó đang kêu gào.

Hồng y nữ tử nhạy bén quay đầu, nhân lúc này Sở Thính Vũ xách Đường Mộ Tri lên, thu Kim Phong kiếm vào tay, nàng ôm Đường Mộ Tri điên cuồng hướng bên ngoài chạy.

Vẫn là nên trốn trước, phòng hờ hồng y nữ tử có chiêu trò gì khác, nàng đem theo Đường Mộ Tri không dễ ứng phó, quay về thương lượng cùng Tạ Đường sau đó lại hành động.

Sở Thính Vũ chạy ra bên ngoài, sau đó nghe thấy âm thanh của hệ thống - 【Hệ thống: Nhiệm vụ Đinh Châu thất bại, -10000 điểm kinh nghiệm.】

Ngươi im đi! Còn nói để đồ đệ ta đi dẫn độc! Hệ thống rác rưởi!

Mọi chuyện trước mắt đã rõ, dựa theo suy đoán của Sở Thính Vũ, việc ở Lưu trạch cũng là do yêu vật tác quái, con yêu đó muốn hút tinh khí của người, liền văng ra linh chướng chỉ đỏ, yêu vật bên ngoài không vào được, người bên trong cũng không thể ra ngoài, nhân lúc người đi ngủ, thần không hay quỷ không biết hút đi tinh khí, đáng lí sẽ không bị phát hiện, nhưng hôm nay để họ bắt gặp được dáng vẻ Lưu công tử, cũng là bị hút mất tinh khí.

Tạ Đường vỗ vỗ vai Sở Thính Vũ, nói: "Cũng may là ngươi quay về rồi, lỡ như ngươi bị yêu vật như thế đối phó, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện."

"Những yêu vật này là thế nào?" Sở Thính Vũ hỏi.

"Loại yêu này gọi là hồ nhân (người cáo), bọn chúng tu luyện thành tinh quái, âm hiểu dùng độc, bị dính phải cổ độc của chúng, may mắn không chết, cũng sẽ cảm nhận được ngàn con trùng ăn mòn bên trong cơ thể, đau không chịu được." Tạ Đường nhìn Sở Thính Vũ nói: "Nhưng mà cũng dễ bắt, chỉ cần có cái này."

Tạ Đường giơ lên một bình hồ lô thu yêu màu vàng.

Quả nhiên thứ biết ma pháp đều sợ cận chiến, thứ một cái bình hồ lô thu yêu có thể làm được. Vậy hệ thống ngươi kêu ta nửa đêm đi Lưu trạch thám thính gì chứ!

Sở Thính Vũ nằm liệt trên giường, Tạ Đường đã đem đệ tử đến Lưu trạch, nói ra thì rất đơn giản, nên chỉ cần vài người là được.

"Sư tôn, người có phải mệt rồi không." Đường Mộ Tri ở lại, ngồi bên giường Sở Thính Vũ, cúi đầu nhìn nàng.

"Không mệt, chỉ là không cứu được Lưu công tử, trong lòng có chút áy náy." Lời này của Sở Thính Vũ là thật, tuy rằng nàng là phản diện, nhưng chính mắt nhìn thấy một người trước mặt chết đi cảm giác cũng không tốt lắm. Đường Mộ Tri cúi đầu không biết đang nghĩ gì, Sở Thính Vũ lại nghĩ, đứa trẻ này chỉ mới 15 tuổi, trong một đêm nhìn thấy người khác chống trả trên giường bệnh, lại trải qua việc nhìn thấy một con yêu quái ngay trước mặt há miệng hung tợn, chắc hẳn là bị dọa sợ muốn chết rồi.

Thế nên Sở Thính Vũ vươn tay xoa xoa đầu nàng, "Bị dọa sợ rồi đúng không."

Đường Mộ Tri chần chừ một lúc, tiến lại gần Sở Thính Vũ nói: "Sư tôn, con nói với người một bí mật."

Bí mật, bí mật gì chứ?

Sở Thính Vũ chớp chớp mắt, ngồi dậy nói: "Con nói đi, sư tôn nghe đây."

Đường Mộ Tri thẳng người, lục trong túi, sau đó lấy ra một bình thuốc nhỏ, Sở Thính Vũ nhìn thấy bên trên viết "Ngũ trùng độc"*.

*Ngũ độc (gồm bò cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc, vào tiết Đoan Ngọ, vẩy nước hùng hoàng vào gầm giường, góc tường để trừ độc).

Nàng còn chưa phản ứng kịp, Đường Mộ Tri liền mở nắp bình, đổ thuốc lên tay.

Sở Thính Vũ kinh hãi, nàng vội giật lấy bình thuốc từ tay Đường Mộ Tri, rồi lập tức điểm vài huyệt đạo trên người Đường Mộ Tri, niêm phong kinh mạch, ngăn độc tố lan vào lục phủ ngũ tạng, chất vấn: "Con làm gì thế! Cái này có độc!"

Đường Mộ Tri: "Sư tôn, độc này không tổn hại đến ta."

Sở Thính Vũ ngẩn người, đúng ha, thể trạng của Đường Mộ Tri là bách độc bất xâm, sao não nóng một chút đã bị dọa sợ.....nàng muốn nói cho ta một bí mật, là cái này sao? Hóa ra trước giờ nàng đã biết.

Đường Mộ Tri tiếp tục nói: "Lúc trước đυ.n vào Kim Phong kiếm của sư tôn, con chạm vào tua kiếm không có bị thương, thật ra từ nhỏ con đã biết bản thân không sợ các loại độc trùng hay các loại độc dược, nên hôm qua con mới muốn thử dẫn độc, xem thử có thể cứu Lưu công tử không."

"Nhưng mà sư tôn.... không cho con làm việc nguy hiểm." Nói đến đây, Đường Mộ Tri lộ ra nụ cười.

Sở Thính Vũ vẫn chưa nghĩ nên trả lời nàng thế nào.

"Sư tôn là trách con lúc trước không nói sự thật sao?" Đường Mộ Tri thấy Sở Thính Vũ không trả lời, tưởng rằng nàng tức giận, vội nói: "Do thời gian lúc trước ở cùng sư tôn quá ít, sợ sư tôn nghĩ con là...." Đường Mộ Tri ngừng một chút, "Nên con mới không thể nói thật."

Đúng vậy, thể trạng bách độc bất xâm trong tiểu thuyết tu chân nói tốt cũng tốt, nói không tốt cũng có. Nói nó tốt vì là sự thiết lập nghịch thiên, độc trùng hay độc chướng gì đó đều không có tác dụng với nữ chính.

Nói nó không tốt, vì người bách độc bất xâm một khi bị khống chế, xác suất cao nhất là bị bắt đi "luyện dược", chuyên dùng để hấp thụ các loại độc vật, kết cục cuối cùng chỉ có biến thành độc nhân, nghĩ đến thôi đã sợ run người.

Sở Thính Vũ an ủi nói: "Không có, sư tôn không trách con."

Đường Mộ Tri nghe được câu này liền vui mừng, ôm lấy Sở Thính Vũ, áp đầu lên vai nàng, "Sư tôn, sau này con sẽ không giấu ngài bất cứ chuyện gì."

Sở Thính Vũ không rõ do nữ chính thiếu tình yêu hay sao, không nói một lời liền ôm, nàng chỉ có thể thuận theo xoa xoa đầu nàng, "Ngoan."

【Hệ thống: Nữ chính chủ động nói thật về thể trạng của nàng, +10000 điểm kinh nghiệm.】