Chương 13: Luyện hoá ta?

Không phải là nụ hôn nhẹ nhàng, máu trên môi hắn dụ dỗ nàng không ngừng liếʍ láp, hình ảnh đó không thể diễn tả bằng lời, chỉ cần nghĩ đến trong đầu thôi đã muốn lập tức che mắt lại.

Kiếm ý khó có thể ngăn cản tỏa ra từ người Kinh Trầm Ngọc cuối cùng cũng phá giải hoàn toàn Trói Tiên thuật, mà Chiêu Chiêu cũng bị kiếm ý làm cho kinh hãi, tỉnh táo lại, vội vàng chạy khỏi người hắn.

Từ lúc phát hiện ra tâm ma của mình đến giờ chỉ mới trôi qua một ngày, nhưng một ngày này đã khiến Kinh Trầm Ngọc nếm trải cảm giác bị tổn thương.

Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong linh phủ, tất cả đều chỉ là khảo nghiệm khi đột phá cảnh giới, hắn tự thuyết phục bản thân bình tĩnh, lý trí, coi tất cả như giả.

Không, không cần coi như giả, vốn những thứ này đều là giả, tất cả đều là thủ đoạn mê hoặc lòng người của tâm ma mà thôi.

Cho nên bất luận là tiếp xúc thân thể gì đều không cần để trong lòng.

Chậm rãi bước xuống giường gỗ, Kinh Trầm Ngọc phất tay áo một cái, đạo bào hiện ra, lại là Kiếm Quân thanh cao như ánh trăng, trong sáng như nước.

Chỉ là vết thương trên cổ và môi hắn vẫn đang chảy máu, máu nhuộm đỏ môi hắn, nhỏ vài giọt xuống đạo bào.

Căn nhà gỗ do Chiêu Chiêu biến ra bị hắn giơ tay phá hủy, bọn họ lại trở về đồng tuyết, Chiêu Chiêu chạy trốn trước, nấp sau một tảng băng trôi, nhìn hắn bình tĩnh hờ hững lau đi vết máu ở khóe miệng.

Động tác đó còn hấp dẫn hơn so với lúc hắn bất động mặc người ta hái trước đó.

Chiêu Chiêu lập tức thu hồi tầm mắt, dựa vào tảng băng, vỗ về ngực.

Nàng đang nghĩ gì vậy, tên cẩu nam nhân này sao lại có sức hấp dẫn như vậy chứ, hắn thoát thân rồi, người xui xẻo tiếp theo chính là nàng.

Vừa nghĩ đến đây, tảng băng sau lưng liền vỡ vụn, tiếng gầm rú chói tai vang lên, Chiêu Chiêu trừng lớn mắt nhìn Bàn Nhược kiếm từ trên trời giáng xuống, lần này nàng thật sự tiêu đời rồi, nàng muốn chạy trốn nhưng lại không thể nhúc nhích, kiếm ý gϊếŧ chóc của hắn còn thuần túy hơn trước, mặc dù linh phủ đã bị phá hủy tận tám thành, nhưng vẫn đủ để khiến tâm ma như nàng phải khϊếp sợ.

Nàng không nhúc nhích, theo bản năng nhắm mắt lại chờ đợi mọi thứ ập đến.

Nhưng sát ý lạnh lẽo dừng lại ngay khi chạm đến đỉnh đầu nàng.

Chiêu Chiêu kinh ngạc mở mắt ra, đối diện với ánh mắt cao quý lạnh lùng của Kinh Trầm Ngọc đang nghiêng người đứng.

“Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.” Hắn thản nhiên nói, “Kiếm ý của bổn quân đang tăng lên, đây là lần đầu tiên trong ba năm qua.”

Sau khi bước vào Hóa Vũ cảnh, tuy tu vi của Kinh Trầm Ngọc không đến mức rơi vào bình cảnh, nhưng quả thật càng ngày càng chậm.

Việc đột nhiên tăng tiến nhanh chóng như bây giờ chắc chắn có liên quan đến tâm ma kiếp mà hắn đang trải qua.

Hắn cầm Bàn Nhược kiếm trong tay, tua rua bạc dài trên chuôi kiếm buông xuống, hắn đánh giá Chiêu Chiêu từ trên xuống dưới, giống như đang đánh giá một loại đạo cụ tu luyện nào đó.

“Nếu không phải ngươi, thì đã nóng vội rồi.”

Hắn thật sự quá lý trí, cho dù bị Chiêu Chiêu mạo phạm như vậy, hiện tại vẫn bình tĩnh phán đoán điều gì có lợi nhất cho mình.

Nếu ngay từ đầu nàng quá khích khiến cảm xúc của hắn dao động, thì hiện tại hắn chắc là… đã quen rồi?

Hắn đột nhiên thu kiếm, Chiêu Chiêu được sống, nhưng lại không hề vui mừng mà đứng dậy.

Bởi vì khí tức mà Kinh Trầm Ngọc tỏa ra lúc này thật sự rất đáng sợ.

Hắn không có ý tốt.

Quả nhiên, hắn nhanh chóng nói: “Diệt trừ ngươi, không bằng…”

Hắn nhìn nàng bằng đôi mắt xanh thẳm, kết luận: “Luyện hóa ngươi.”

Luyện hóa nàng???

Trong đầu Chiêu Chiêu hiện lên hình ảnh một cái lò luyện đan khổng lồ.

Rất nhanh, lò luyện đan xuất hiện giữa hai người.

… Loại kỹ năng này cũng không cần phải thể hiện nó cực kỳ hữu dụng như vậy chứ?

Chiêu Chiêu nhìn Kinh Trầm Ngọc, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm vào lò luyện đan, cau mày.

… Tên cẩu nam nhân này, đừng có mà miên man suy nghĩ nữa!

Nàng không hề chủ động yêu cầu bị luyện hóa! Chưa đến mức vội vàng đến tình trạng này!

Từ khi Kinh Trầm Ngọc nhập đạo đến nay, một lòng tu luyện, tâm không tạp niệm.

Hôn ước với Giang gia Tây Kinh là vì nể mặt mẫu thân nên mới duy trì nhiều năm như vậy.

Mẫu thân hết lòng khuyên nhủ hắn hãy cho bản thân và Giang Thiện Âm một cơ hội, hai người coi như là thanh mai trúc mã, dù sao cũng thân thiết hơn so với người khác, nếu hắn muốn tìm đạo lữ thì người đó chỉ có thể là nàng, đã như vậy, chi bằng thử một lần.

Hắn đồng ý, thử nhiều năm như vậy vẫn cảm thấy lạnh nhạt, không có cảm giác gì.

Hơn nữa sau khi bước vào Hóa Vũ cảnh, tu vi của hắn tiến triển rất chậm, cả ngày bận rộn tu luyện, càng không để tâm đến chuyện hôn ước.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, Giang Thiện Âm không chủ động không phải là không muốn, mà là không dám, do hắn quá lạnh nhạt, nàng không có dũng khí để chủ động.