Chương 29: Ta sắp chết rồi sao?

Kỳ thực, mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn đều sẽ phân tâm.

Má nàng có lúm đồng tiền, cho dù là cười gian xảo, cười ác ý, hay cười lấy lòng đều sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền đó.

Nghĩ đến đây, Kinh Trầm Ngọc càng đau đầu thêm, hắn lập tức mở mắt ra, gạt bỏ hết thảy mọi thứ về Chiêu Chiêu, không dính dáng gì nữa.

Chiêu Chiêu trong linh phủ là người đầu tiên nhận thấy ánh mắt đó biến mất, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi khẽ hừ một tiếng.

Ở đây càng lâu, nàng càng cảm nhận được mối liên hệ giữa mình và Kinh Trầm Ngọc.

Xem ra nàng thật sự là tâm ma chứ không phải xuyên sách, vô tình tiến vào linh phủ của hắn.

Nàng có thể cảm nhận được hắn đang quan sát mình, hay nói cách khác, nàng có thể cảm nhận được hắn để ý, hoặc là, đang để ý?

Bất kể là loại nào, cảm giác này đều không phải là một dấu hiệu tốt.

Chiêu Chiêu đặt ngọc giản trong tay sang một bên, những ngọc giản này phần lớn là giới thiệu về các tông môn và phong cảnh địa giới bên ngoài, Kinh Trầm Ngọc có lẽ cảm thấy chúng không có giá trị gì, nhưng đối với nàng thì lại rất hữu dụng.

Nàng mở một quyển mới, chỉ nhìn một dòng đã phát hiện ra điều bất thường.

Nội dung hoàn toàn khác với những cái trước, có lẽ là do trước đó đã có người xem qua, nhưng chưa xem hết, quyển này hiện đang dừng ở chỗ nói về tâm ma, nói rằng tâm ma mạnh yếu dựa vào tu giả.

Chiêu Chiêu đột nhiên nhớ đến lần Kinh Trầm Ngọc bỏ đi rồi quay lại, còn nói những kỳ quái gì đó.

Thì ra là vậy.

Hóa ra là như vậy.

Nàng bỗng nhiên đứng dậy, nghĩ đến luồng sức mạnh kỳ lạ mà nàng không thể nắm bắt được kia, thật sự rất tiếc.

Hóa ra hắn đang kiêng kỵ điều này.

Hôm nay hắn rời đi, có lẽ là vì nàng quá phiền phức.

Nhưng nếu đã như vậy, tại sao hắn lại cho nàng xem ngọc giản này?

Chẳng lẽ là bẫy?

Chiêu Chiêu không dám lơ là, giấu ngọc giản vào giữa một đống ngọc giản khác, quyết định quan sát thêm rồi mới đưa ra kết luận.

Quan sát một hồi, lại phát hiện ra một chuyện ngoài ý muốn.

Ngày hôm sau, Kinh Trầm Ngọc vừa vào linh phủ đã phát hiện tâm ma ngày nào cũng chạy đến nghênh đón đã không thấy đâu.

Hắn cho rằng nàng lại đi tìm chỗ nào đó để lên kế hoạch xấu xa nên theo thói quen nhắm mắt tìm kiếm, lại phát hiện nàng vẫn ở trong nhà băng, chưa từng rời đi.

Chỉ là nàng nằm im thin thít trên giường băng, ngay cả hơi thở cũng rất yếu ớt.

Kinh Trầm Ngọc lập tức đến nhà băng, cúi người xem xét tình hình của Chiêu Chiêu, quả nhiên, hơi thở của nàng rất yếu, ma khí trong cơ thể đang tản ra khắp nơi, vô cùng loãng.

Số ma khí còn sót lại này căn bản không đủ để hắn luyện hóa, điều này đến sớm hơn so với dự đoán của hắn ít nhất là chín chín tám mươi mốt ngày, cho dù tính cả hôm nay thì tâm ma này cũng mới chỉ bị luyện hóa chưa đầy một tháng.

Nếu bây giờ nàng suy yếu sau đó biến mất thì cũng không phải là chuyện xấu, chỉ là sẽ làm gián đoạn kế hoạch của hắn.

Kinh Trầm Ngọc ngồi xuống ấn vào mạch môn của Chiêu Chiêu, có lẽ là do bản năng cầu sinh, Chiêu Chiêu tỉnh lại, nàng không cảm thấy ở đây còn có người khác, vì vậy còn chưa mở mắt ra đã nắm lấy tay hắn.

“Ta cảm thấy ta sắp chết rồi.” Giọng nàng nghẹn ngào, không hề giả vờ, “Hôm qua sau khi ngươi đi không lâu, ta liền cảm thấy rất khó chịu, cả người không có sức lực, đến bây giờ, ngay cả cử động cũng rất khó khăn.”

Nàng cố gắng ngồi dậy, dựa vào vai hắn để chống đỡ, lần này Kinh Trầm Ngọc không né tránh, có lẽ cũng hiểu rõ nàng không phải giả vờ, nếu hắn thật sự né tránh, lần này nàng ngã xuống giường, e là sẽ không còn chút hơi sức nào nữa.

“Ta bị sao vậy?” Chiêu Chiêu thở hổn hển, “Chẳng phải còn rất lâu nữa mới kết thúc sao? Sao bây giờ ta lại giống như sắp bị ngươi chơi chết rồi vậy?”

Không bàn đến chữ “chơi”, Kinh Trầm Ngọc ấn vào mạch môn của nàng xem xét một chút, nhíu mày nói: “Ma khí trong cơ thể ngươi đang tiêu hao rất nhanh, nhưng lại không sinh ra ma khí mới.”

Chiêu Chiêu dựa vào người hắn, luôn cảm thấy như vậy sẽ thoải mái hơn một chút, nàng theo bản năng dựa vào cổ hắn, nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn vang lên: “Vì sao lại không có?”

Kinh Trầm Ngọc nghiêng đầu muốn né tránh nàng, nhưng nàng được đằng chân lân đằng đầu, lại dựa vào, hắn bất đắc dĩ đẩy đầu đẩy nàng ra, khó chịu nói: “Ngươi là tâm ma của bản tôn, lại không sinh ra ma khí mới, ngươi cảm thấy là vì sao?”

Bị đẩy ra, Chiêu Chiêu khôi phục lại một chút lý trí, ngây ngốc nói: “… Ta là tâm ma của ngươi, nhưng không sinh ra ma khí mới, vậy… là bởi vì ngươi không cung cấp ác niệm hoặc du͙© vọиɠ để nuôi dưỡng tâm ma sao?”

Một điểm liền thông suốt, nàng có lúc vô sỉ đến mức khiến hắn vô cùng chán ghét, nhưng có lúc lại thông minh đến mức khiến hắn hối hận vì nàng là tâm ma của mình.