Chương 10: Cảnh giác

Vừa mới khí thế hung hăng như trâu đấu, Diệc Vân đột nhiên trở nên ngơ ngác vô tội, xoa xoa cánh tay, đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu nhìn Diệc Linh, trong mắt còn lộ ra vẻ vô tội.

"Ngươi là ai vậy?"

Nhìn vào mắt Diệc Vân, Diệc Linh trong lòng thót một cái.

Không xong, đã quên rằng hiện tại nàng không phải là Diệc Linh nguyên bản, mà là Giang Châu Thương Diệc Linh.

Nàng kéo kéo khóe miệng, ngượng ngùng nói: "Ta, ta là..."

Không đợi Diệc Linh lắp bắp tự giới thiệu, Diệc Vân liếc nhìn một cái, tựa hồ như đã nhận ra.

Sau đó cung kính cúi người hành lễ: "Nguyên lai là Tạ phu nhân."

Diệc Linh bất đắc dĩ lắc đầu, đệ đệ này của nàng ở đâu cũng rất lễ phép.

Nhưng dù sao, Diệc Vân không phải lúc nào cũng như vậy.

Vừa mới an ủi bản thân xong, Diệc Vân hành lễ xong lại thẳng người dậy, kéo lớn giọng một bên kêu gọi một bên hướng vào trong: "Tạ Hành Chi đâu! Mau lăn ra đây cho ta!"

Diệc Linh vừa tức vừa lo, sợ hắn thật sự chọc giận Tạ Hành Chi mà không có kết cục tốt, vội vàng che trước mặt hắn.

"Ngươi tìm Tạ Hành Chi làm gì?!"

Diệc Vân lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, trầm giọng nói: "Ta muốn hắn đền cho ta tỷ tỷ một công đạo!"

Nghe câu nói này, Diệc Linh suy ngẫm một lát, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Cẩm Quỳ tái nhợt, ra hiệu cho nàng cùng người gác cổng đi đến chỗ khác chờ.

Cẩm Quỳ tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn tuân theo lời Diệc Linh.

Chờ hai người đi xa, Diệc Linh kéo Diệc Vân sang một bên, thấp giọng hỏi: "Ngươi đã biết gì?"

"Ta biết gì?" Diệc Vân nói với giọng điệu mỉa mai, "Tạ phu nhân hẳn là không biết, trượng phu của người đi Khánh Dương bình loạn, lại chỉ mang về tỷ tỷ của ta vài món di vật, đăng báo triều đình nói tỷ tỷ ta là bất khuất với phản tặc tự vẫn mà chết!"

Gió đêm đã se lạnh thấu xương, như dao nhỏ cắt trên mặt.

Mặt Diệc Linh dần mất đi màu máu, suy nghĩ trong đầu một lúc lâu, mới ngập ngừng nói: "Hắn... nói như vậy sao?"

Diệc Vân không trả lời câu hỏi của Diệc Linh, lo lắng nói: "Tỷ tỷ của ta không thể nào tự vẫn được! Nhất định là Tạ Hành Chi tên cẩu tặc này hại chết!"

Lòng Diệc Linh vốn đã lạnh giá nay lại nóng lên vì những lời nói của Diệc Vân.

Nàng không ngờ rằng, đệ đệ không biết cố gắng này của nàng vào thời khắc mấu chốt, lại tin tưởng nàng đến vậy.

"Ngươi..." Diệc Linh hốc mắt hoe đỏ, "Xác định sao?"

"Đương nhiên!" Diệc Vân cười lạnh nói, "Tỷ tỷ của ta ham sống sợ chết như vậy, sao có thể tự vẫn?! Hắn lừa quỷ đâu!"

Diệc Linh: "..."

Hốc mắt đảo quanh nước mắt lại nghẹn trở về.

Diệc Linh dụi dụi khóe mắt, liếc Diệc Vân một cái, "Vậy ngươi muốn như thế nào?"

Diệc Vân hiện tại là bất chấp tất cả, không quan tâm mà nói: "Làm phiền Tạ phu nhân gọi Tạ Hành Chi ra, hắn hôm nay nếu không đền cho tỷ tỷ của ta một công đạo, ta nhất định sẽ bắt hắn nợ máu trả bằng máu!"

"Hồ đồ!"

Diệc Linh tức muốn hộc máu mà trừng mắt hắn, "Với bản lĩnh hiện tại của ngươi, ngươi nghĩ rằng sau khi gϊếŧ hắn ngươi có thể toàn thân mà lui sao?!"

Diệc Vân nghe vậy đột nhiên sững người, cảm thấy những lời người phụ nữ này nói có lý, nhưng lại giống như không đúng chỗ nào.

"Chính là..."

"Ngay cả khi ngươi không muốn sống, ngươi cũng muốn liên lụy cả nhà sao?!"

"Ta..."

Diệc Linh tiếp tục nói: "Nếu ngươi thực sự muốn tự tay đâm Tạ Hành Chi để báo thù cho tỷ tỷ, việc này cũng cần phải bàn bạc kỹ hơn và từ từ mưu tính! Không thể xúc động hành sự! Quân tử báo thù mười năm không muộn!"

"Có đạo lý... ư?"

Diệc Vân quay đầu nhìn Tạ phu nhân trước mắt, đầu óc bỗng chốc đầy dấu chấm hỏi.

Vừa mới bị Diệc Vân đá một cước không nhẹ, người gác cổng cách xa như vậy cũng có thể nghe thấy tiếng rêи ɾỉ ê a.

Đáng tiếc là hiện tại không ai để ý đến hắn, nữ chủ nhân Diệc Linh trố mắt đứng đó, không biết phải giải thích ra sao về những lời vô lý vừa tuột ra khỏi miệng mình.

Mà Diệc Vân vô thức lùi chân trái về sau một bước, bày ra tư thế phòng bị, xem Diệc Linh ánh mắt từ sợ hãi biến thành mê hoặc, rồi sau đó lại chậm rãi biến thành cảnh giác.

"Ngươi có ý gì vậy?"