Chương 17: Độc phụ

Nàng nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, bất lực nói: "Ngươi cũng nhìn thấy rồi, tiểu công tử kia ăn chơi trác táng, nhất định là bị nhốt lại. Mà cô gái này là đích nữ của trưởng huynh Diệc Vân, cũng có tư cách này."

Cẩm Quỳ gật đầu tỏ ý hiểu rõ, nói: "Phu nhân thật lợi hại, ngài từ xa đến đây mà lại biết rõ mọi chuyện ở kinh thành."

Diệc Linh: "..."

Nàng lén liếc Cẩm Quỳ một cái, không rõ là đang khen hay chê mình.

"Đi thôi."

Biết rõ tính cách của phụ thân mình, Diệc Linh biết rằng những nghi thức rườm rà này sẽ không thể nào bỏ qua.

Dù nàng "xác chết" ở Khánh Dương, có lẽ Tạ Hành Chi cũng chẳng thèm đi tìm xác nàng từ đống đổ nát của chiến tranh, mà chỉ ném xác nàng vào bãi tha ma.

Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc nàng được thờ cúng ở kinh thành, mang lại vinh quang cho tổ tiên.

Diệc Linh thu hồi tầm mắt, dặn dò xa phu dọn đường trở về phủ.

Nhưng xa phu sờ sờ đầu, khó xử nói: "Thưa phu nhân, con ngõ này lại sâu lại hẹp, xe ngựa của chúng ta lại cồng kềnh, không thể đi trước cũng không thể quay đầu, e rằng chỉ có thể chờ người phía trước dọn đường."

Diệc Linh lắc đầu, tự mình dạy hắn đi đường khác.

"Nhìn thấy cổng lớn Diệc phủ không? Bên cạnh có một con đường nhỏ, ngươi đi theo con đường nhỏ đó đi ra ngoài, sau đó có một hồ nước nhỏ, đi dọc theo bờ hồ về hướng bắc, đó là Lê Thấm Viên."

Xa phu bừng tỉnh, vội vàng lên ngựa giơ roi.

Cẩm Quỳ giơ ngón tay cái lên với Diệc Linh: "Phu nhân thật là lợi hại, suốt ngày ở trong phủ không ra ngoài, thế mà lại biết rõ đường sá ở kinh thành như lòng bàn tay."

Diệc Linh: "..."

Cũng không biết giải thích thế nào, coi như nàng khen đi vậy.

Diệc Linh nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch thực sự của mình. Chuyến đi hôm nay không thu hoạch được gì, nàng không biết sử dụng ám khí mua ở cửa hàng, cũng không biết mua thuốc chuột gì ở tiệm thuốc, ngoài ra, nàng cũng không nghĩ ra biện pháp gì.

Đáng tiếc, nàng là một tiểu thư khuê các, đầu óc không có bất kỳ thủ đoạn nào. Không giống như đệ đệ của nàng, cả ngày chơi bời lêu lỏng, kết giao với một đám bằng hữu.

Nghĩ đến đây, Diệc Linh lại hoài niệm thời gia trước cùng đệ đệ vui chơi.

Vào lúc này, Diệc Linh vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa -

Không ai khác chính là Diệc Vân, đệ đệ nàng, đang lén lút nhìn vào từ trên tường nhà Diệc phủ.

Cả hai nhìn nhau, Diệc Linh ngây người, Diệc Vân cũng ngớ ra.

Diệc Vân đang ngồi xổm trên tường, vốn dĩ trọng tâm không vững, khi nhìn thấy Diệc Linh, hắn hoảng hốt trong vô thức, "Bịch" một tiếng ngã từ trên tường cao xuống.

Diệc Linh thấy vậy, đau lòng không thôi, lập tức kêu xa phu dừng xe, sai thị vệ Tạ phủ đi đỡ Diệc Vân dậy.

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Diệc Vân mặt mày xám xịt bò dậy, nhìn quanh quất không thấy ai, lúng túng nói với Diệc Linh trong xe ngựa:

"Ta đi tụ tập với bạn bè."

Tụ tập bạn bè?

Mặc quần áo của hạ nhân trong phủ mà trèo tường ra ngoài, e rằng không phải đi trộm mà là đi ra ngoài tìm lũ bằng hữu bày kế ám sát Tạ Hành Chi đi.

Diệc Vân cũng biết bộ dạng mình dễ bị hoài nghi, vì vậy hắn muốn nhanh chóng lừa gạt qua chuyện.

"Nếu phu nhân không có việc gì, ta xin phép đi trước, đa tạ phu nhân đã giúp đỡ."

Hắn muốn chạy trốn, nhưng lại phát hiện thị vệ Tạ phủ vẫn canh chừng hắn chặt chẽ, không có ý định cho hắn đi.

Diệc Vân ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn người phụ nữ trong xe ngựa.

Diệc Linh nhìn Diệc Vân với vẻ mặt trìu mến, thở dài nặng nề.

"Vừa rồi công tử ngã cũng không nhẹ, hãy nhanh chóng vào trong, để Diệc đại nhân nhìn xem có bị thương chỗ nào không.”

Diệc Vân: "?"

Không đợi hắn phản ứng lại, Diệc Linh đã ra lệnh cho xa phu nhanh chóng đánh xe rời đi.

Trên con ngõ nhỏ vắng vẻ, vang lên tiếng Diệc Vân tuyệt vọng gào thét.

"Độc phụ!!!"