Chương 4: Tân nương

Cơ thể này, dường như không phải của nàng.

Diệc Linh muốn đứng dậy xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại không thể mở mắt.

"Các ngươi, dù có giảo biện cũng vô dụng! Chờ đại nhân từ Khánh Dương bình định trở về, nếu phu nhân vẫn không hồi phục như lúc ban đầu, các ngươi sẽ phải chịu đựng!"

Đại nhân là ai?

Khánh Dương bình định... chẳng phải là Tạ Hành Chi sao?

Diệc Linh bỗng nhiên ý thức được điều gì, hít một hơi thật sâu.

Chắc chắn đây là một cơn ác mộng, nàng mau tỉnh lại đi!

Một tháng sau.

Ánh nắng thu sáng rỡ xuyên qua tán lá, rọi xuống từng mảng sáng lốm đốm.

Được mùa đẹp trời, cả kinh thành đều náo nhiệt, chỉ có Tạ phủ nằm bên hồ ở Tây Nam u ám bao trùm.

L*иg ngực trái Diệc Linh bỗng nhói đau, như thể lại bị Tạ Hành Chi bắn trúng mũi tên ngày ấy, cơn đau lạnh buốt thấu xương.

Nàng đột ngột mở mắt.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua rèm che lờ mờ chiếu vào, dịu dàng như ánh trăng, nhưng đối với Diệc Linh hôn mê một tháng, nó vẫn quá chói chang.

Nàng từ từ giơ tay che mắt.

Bọn cung nữ không hề nhận ra người trên giường đã tỉnh, vẫn nhỏ nhẹ trò chuyện.

Thỉnh thoảng tiếng chim tu hú vang lên bên cửa sổ, cùng với tiếng lửa cháy lách tách, nghe vừa mong manh lại chân thực.

Diệc Linh nhìn chằm chằm một lúc lâu, đến khi nàng cố gắng dịch chuyển cơ thể để nhìn xung quanh, mới muộn màng nhận ra mình có thể cử động.

Có thể cử động?!

Diệc Linh như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vội vàng chống tay ngồi dậy.

Tiếng động của đệm chăn cuối cùng cũng khiến hai cung nữ đang chờ đợi bên cạnh giật mình.

Hai người kinh hô một tiếng, vội vàng chạy đến, vén màn che, quây quần bên mép giường.

"Phu nhân! Ngài tỉnh rồi?!"

Diệc Linh không nói gì, chỉ ngẩn ngơ nhìn hai gương mặt xa lạ trước mắt.

Kỳ thực, nàng đã tỉnh sớm.

Một tháng qua, ý thức của nàng vô cùng thanh tỉnh, có thể nghe thấy người khác nói chuyện, cảm nhận được ngày đêm thay đổi, thậm chí có thể nếm được vị đắng của thuốc cung nữ đút cho nàng uống, theo bản năng mà kháng cự.

Nhưng nàng không thể thực sự tỉnh lại.

Không mở được mắt, không nói được lời nào, cơ thể không thể cử động, giống như trải nghiệm bị quỷ đè khi còn bé.

Cứ như vậy, Diệc Linh "hôn mê" suốt một tháng.

Ban đầu, nàng tưởng mình chỉ đang gặp ác mộng.

Nhưng ngày qua ngày, nàng nghe đại phu đến khám bệnh, uống thuốc do cung nữ rót vào, cảm nhận cung nữ thay quần áo, lau người cho mình... Nàng cuối cùng cũng nhận ra đây không phải là mơ.

Nàng như thể sống lại trong cơ thể của một người khác.

Hơn nữa, dựa vào những gì nàng nghe được từ cung nữ nói chuyện phiếm, nàng nhận ra thân phận hiện tại của mình...

"Kính..."

Diệc Linh cố gắng nói một câu, rồi lại im bặt.

Giọng nói của nàng hoàn toàn thay đổi.

Sững người một lúc lâu, nàng mới nói tiếp: "Gương, lấy gương cho ta."

Hôn mê cả tháng, vừa tỉnh lại đã đòi gương ngay?

Hai cung nữ vô cùng khó hiểu, nhưng không dám cãi lời. Nhìn nhau một lát, trao đổi ánh mắt, một người chạy đi báo cho chủ quản trong phủ, người còn lại đi lấy gương.

Nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, Diệc Linh suýt ngưng thở.

Đây là một khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta xấu hổ.

Môi đỏ như son, da mặt trắng mịn màng, dung mạo thanh thoát rạng ngời, là tiểu thư danh môn thế gia được nuôi dưỡng đến mức toát lên khí chất cao quý.

Điều đặc biệt nhất chính là đôi mày thanh tú của nàng hơi nhíu lại, một viên lệ chí, giống như một chút khuyết điểm trên viên ngọc quý, khiến cho khuôn mặt nàng thêm vài phần thanh tao thoát tục, thể hiện vẻ đẹp nhẹ nhàng phiêu diêu.

Đúng vậy, không sai được.

Khuôn mặt này, rõ ràng là Thương thị, tân hôn thê tử của Tạ Hành Chi.

Diệc Linh nhắm mắt lại, dùng lực đá mạnh vào chân mình.

... Đau quá.

Kỳ thực Diệc Linh chưa bao giờ gặp qua Thương thị, chỉ là từng nghe đồn về tài văn chương và nhan sắc của nàng.

Các nhà văn nhân, thi sĩ Đại Lương từng nhận định: Thương thị, tiểu thư danh gia Giang Châu, có tài năng xuất chúng như chim nhạn bay lượn, đức hạnh vẹn toàn như ngọc ngà. Nhưng tất cả những điều đó cộng lại cũng không bằng một giọt lệ trên má nàng, khiến người ta say đắm, động lòng người.