Chương 30.2

Lúc đầu Kỷ Khinh Chu vẫn luôn lo lắng triều thần muốn làm ầm ĩ chuyện của Tiểu Sơn, dù sao lời đồn lần trước ở Phụng Tiên các, triều đình cũng náo loạn vô cùng, cắn chặt không buông tội danh dâʍ ɭσạи cung đình của nội thị, hận không thể chỉnh chết Nội Thị ti mới bỏ qua.

Nhưng hiện giờ xem ra, Tiểu Sơn được hưởng chút ánh sáng của Nhϊếp chính vương.

Đám quan văn liên tục mấy ngày đều bận thuyết phục Nhϊếp chính vương dọn ra khỏi Anh Huy các, hoàn toàn không rảnh quan tâm chuyện của Tiểu Sơn.

Xem ra nhóm quan văn gây sự cũng biết nặng nhẹ……

“Bệ hạ tuổi nhỏ, không người chăm sóc, nô tài bên cạnh lại bất trung bất nghĩa, bổn vương không yên tâm để bệ hạ một mình trong cung, nên muốn kề cận chiếu cố.” Lý Trạm nhàn nhạt nói.

Kỷ Khinh Chu nghe được lời của Lý Trạm liền hoảng sợ, không biết đối phương nói người bất trung bất nghĩa là đang chỉ ai?

Theo lý hẳn không phải là cậu đi? Dẫu sao hiện giờ cậu cũng là người của Anh Huy các.

Chẳng lẽ là Đồ Đại Hữu? Nhϊếp chính vương không lẽ đã biết chuyện của Đồ Đại Hữu!

“Nếu bọn nô tài làm việc xấu, tất nhiên đáng trách phạt……” Có quan văn tiếp lời.

“Các vị đều đã xem qua di chiếu của tiên đế, bên trong từng đề cập đến việc bổn vương có thể dọn đến Phúc An cung chăm sóc bệ hạ.” Lý Trạm cười lạnh một tiếng: “Thế nào, chư vị không muốn bổn vương ở Anh Huy các, chẳng lẽ là muốn để bổn vương dọn đến Phúc An cung?”

Mọi người nghe vậy kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Nhϊếp chính vương đều mang theo cảm xúc vô cùng phức tạp.

Phúc An cung chính là tẩm cung của bệ hạ, lời này của Nhϊếp chính vương thực dễ làm người ta liên tưởng đến chuyện không tốt……

Nhϊếp chính vương dọn đến tẩm cung hoàng đế, chẳng lẽ là định chiếm lấy sao?

Lý Trạm nói như thế, mọi người ngược lại đều nín thinh, không dám nói thêm lời nào kí©h thí©ɧ Nhϊếp chính vương nữa.

Lỡ Nhϊếp chính vương nóng nảy nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo không thể vãn hồi, thật đúng là kết cục không tốt!

Kỷ Khinh Chu thấy nhóm quan văn ăn cứng mà không ăn mềm, nhất thời cảm thấy có chút châm chọc.

Ngày trước Nhϊếp chính vương vẫn luôn khoan dung với mọi người, cho nên mới dưỡng ra đám quan văn ở trên triều không biết kiêng nể gì, tính tình Nhϊếp chính vương hiện giờ không thể so với lúc trước, mọi người cũng không phải không thức thời, hiểu được đạo lý một vừa hai phải.

“Vô sự liền bãi triều, bổn vương muốn đi Phúc An cung…… thăm bệ hạ.” Lý Trạm dứt lời liếc nhìn chúng thần, ánh mắt kia mang theo vài phần lạnh lùng nghiêm nghị.

Chúng thần không người nào dám nghênh đón ánh mắt của hắn, chờ tới lúc hắn rời đi mới nhẹ nhàng thở ra.

“Kỷ Khinh Chu……” Ra khỏi Kim Loan điện, Lý Trạm đột nhiên dừng lại bước chân, hỏi Kỷ Khinh Chu: “Ngươi cảm thấy tại sao bổn vương phải dọn đến Anh Huy các?”

Kỷ Khinh Chu giật mình, trong sách Nhϊếp chính vương luôn xa cách với tiểu hoàng đế, cũng không có tiến cung. Cũng chính bởi vì vậy, “Kỷ Khinh Chu” mới có thể ở trước mặt tiểu hoàng đế gây sóng gió, lừa tiểu hoàng đế xoay vòng vòng.

Nhưng hiện giờ có rất nhiều chuyện đã thay đổi, Nhϊếp chính vương không chỉ dọn tới trong cung, hơn nữa thái độ đối với tiểu hoàng đế cũng hoàn toàn bất đồng với trong sách. Về điểm này Kỷ Khinh Chu cũng nhiều lần thắc mắc, nhưng cậu đoán không ra tâm tư của đối phương.

“Có lẽ là muốn ngủ thêm một chút.” Kỷ Khinh Chu đáp.

Lý Trạm nghe vậy ngẩn ra rồi cười khẽ một tiếng, hắn cũng không ngờ thiếu niên sẽ cho ra đáp án này.

“Thế nhân luôn thích đem mọi chuyện tưởng tượng vừa kỳ quái vừa phức tạp, như thể chỉ có cách đó mới có thể biểu lộ sự thông minh của bọn họ.” Kỷ Khinh Chu nói: “Lại không ngờ rằng lúc người thông minh chân chính làm việc, thường hay nghĩ đến lý do đơn giản nhất.”

“Giống như lúc ngươi nói muốn thử đồ ăn cho bổn vương, cũng chỉ là vì lấp đầy bụng?” Lý Trạm hỏi.

Kỷ Khinh Chu nghe vậy mặt không khỏi đỏ lên, cả người đều không khỏe.

Cậu nhìn về phía Lý Trạm, thấy trong mắt Lý Trạm ý cười mơ hồ, ánh mắt kia như là đang cười nhạo cậu!

Kỷ Khinh Chu:……

Thiên đạo hảo luân hồi, Nhϊếp chính vương vậy mà lại biết chế nhạo người!

“Không cần đi theo bổn vương, ngươi hãy đến Cung Thục báo cho Lư tiên sinh hôm nay bệ hạ không đến.” Lý Trạm nói với Kỷ Khinh Chu.

Kỷ Khinh Chu có chút khó hiểu, mấy việc truyền lời như này tìm đại người nào đi cũng được, còn bắt cậu tự mình đi một chuyến?

Cũng không phải là cậu kênh kiệu, nhưng mà sáng nay ăn ít quá, hiện giờ đói muốn xỉu.

Nhưng Nhϊếp chính vương có lệnh, cậu cũng không dám không nghe, đành phải đi Cung Thục một chuyến.

“Chờ đã.” Lý Trạm đột nhiên nói.

Kỷ Khinh Chu dừng lại bước chân quay đầu nhìn về phía Lý Trạm, Lý Trạm mở miệng, dường như muốn nói gì đó cuối cùng lại không nói, chỉ nói: “Không cần ở lại quá lâu.”

“Vâng.” Kỷ Khinh Chu nghe vậy vội đáp, trong lòng lại có chút khó hiểu, ta chỉ đi truyền lời không lẽ còn ở lại không về sao, ý của hắn cậu rõ ràng không thể hiểu được.

Nhưng lúc ấy cậu không có nghĩ nhiều.

Kỷ Khinh Chu đi ngang đường tắt cạnh Kim Loan điện, đi đến quảng trường trước điện, liền thấy cách đó không xa có nhiều người bu lại. Nội thị làm việc gần đó cùng với các quan văn vừa mới hạ triều đều tụ tập ở đó, cũng không biết đang làm cái gì.

Kỷ Khinh Chu không nghĩ nhiều, liền đi theo đám người bước qua đó.

Nhưng mà cậu chưa đến gần, đã nghe thấy một tiếng hét……

Sau tiếng kêu thảm thiết đầu tiên, sau đó là tiếng thứ hai, mỗi một tiếng đều tê tâm liệt phế đầy bi thương tuyệt vọng.

*xé tim xé phổi

Kỷ Khinh Chu dừng bước, đầu óc trống rỗng, đứng sững sờ tại chỗ một hồi lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần……

“Sao lại chọn chỗ này phạt trượng?”

“Không biết nữa, là ai thế?”

“Là Thận Hình ti hành hình……”

Các cung nhân đi ngang qua nhỏ giọng nghị luận, mấy tên gan lớn đều lại gần nhìn, mấy kẻ gan nhỏ thì chỉ đứng xa xa mà nhìn không dám lại gần.

Kỷ Khinh Chu bị người đυ.ng phải suýt té ngã, lúc này mới phục hồi tinh thần cất bước chạy tới chỗ đám người. Cách đám người càng ngày càng gần, tiếng kêu thảm thiết và tiếng đình trượng rơi trên người càng thêm rõ ràng……

Cuối cùng, Kỷ Khinh Chu đi đến chỗ đám người phía trước nghiêng ngả lảo đảo mà xông vào trong, liền nhìn thấy người thụ hình đã bị đánh đến da tróc thịt bong, máu trên người vương vãi khắp nền gạch, mùi máu tươi cùng tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế làm người sởn tóc gáy.

Ánh mắt Kỷ Khinh Chu dừng lại trên mặt người thụ hình, lại ngây người!

Sao người này lại là…… Hắn?

Kỷ Khinh Chu nhìn vẻ mặt thống khổ của người bị đánh, hơi thở bị nghẹt lại trong lòng ngực, trong thời gian ngắn lại không thể phân biệt được có phải cậu xuất hiện ảo giác rồi không.

Như thế nào lại là người này?

“Huệ.” Một quan văn ở bên cạnh chịu không nổi kí©h thí©ɧ, phun ra tại chỗ.

Hắn vừa phun liền kéo theo vài người bên cạnh cùng phun.

“Chuyện này là có ý gì? Các ngươi nói thử xem?”

“Cố tình hành hình ở chỗ này, còn không phải là để chúng ta nhìn sao?”

“Gϊếŧ gà dọa khỉ……”

Các quan văn nào gặp qua cảnh đẫm máu như vậy, dưới sự sợ hãi không khỏi có chút tức giận, nhưng sự tức giận rất nhanh lại bị sự sợ hãi áp xuống. Nhất là sau khi có người nhìn thấy Kỷ Khinh Chu, càng không dám nghị luận, vội dìu nhau ào ào rời đi.

Chỉ một lát sau, tiếng kêu thảm thiết kia liền ngừng lại.

Người hành hình bước lên thăm dò hơi thở của đối phương, xác thực người đã chết, liền để thi thể ở đó không có thu dọn.

“Thích xem lắm à? Còn không đi?” Âm thanh của Tần Tranh truyền vào tai Kỷ Khinh Chu, sau đó Kỷ Khinh Chu liền bị hắn nắm lấy vai xoay người, “Một cái xác thôi mà, nhìn một cái là được, đi thôi.”

Kỷ Khinh Chu bị Tần Tranh kéo đi, thân thể vô thức mà run rẩy, cũng không biết là sợ hãi hay là ghê tởm.

Tần Tranh vươn tay dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán cậu, mở miệng nói: “Bị dọa rồi?”

Kỷ Khinh Chu nhìn Tần Tranh thì thào: “Ta muốn xin bệ hạ nghỉ phép.”

“Không cần đi nữa, ta đã xin rồi.” Tần Tranh giữ chặt cậu nói.

Kỷ Khinh Chu lại nhịn không được quay đầu nhìn thi thể kia, Tần Tranh lại mạnh mẽ xoay đầu cậu đi, nói: “Đã nói nhìn một cái là được, đừng nhìn nữa.”

“Vì cái gì?” Kỷ Khinh Chu dừng lại bước chân, mở miệng hỏi: “Vương gia bảo ta lại đây…… Chính là để cho ta xem một màn này?”

Tần Tranh không có lên tiếng, nhưng vẻ mặt kia không cần nói cũng biết.

Kỷ Khinh Chu chậm rãi phục hồi lại tinh thần, nhớ tới phản ứng của các đại thần ……

Lý Trạm hôm nay để người của Thận Hình ti đánh chết nội thị trên con đường mà các đại thần muốn xuất cung nhất định phải đi qua, quả thật là vì gϊếŧ gà dọa khỉ?

Nhưng Kỷ Khinh Chu không nghĩ tới, cậu sẽ là một trong những con khỉ này, cậu còn nghĩ rằng Lý Trạm đã bắt đầu tín nhiệm mình.

“Không phải như ngươi nghĩ.” Tần Tranh mở miệng nói.

“Ta nghĩ cái gì?” Kỷ Khinh Chu hỏi: “Ta không rõ…… vương gia muốn cảnh cáo ta cái gì?”

Tần Tranh thở dài, ôm lấy Kỷ Khinh Chu rẽ vào góc, xác định cậu không thấy cảnh phía sau nữa mới mở miệng nói: “Bảo bối nhi, ngươi không phải rất thông minh sao? Chẳng lẽ không phát hiện ra vấn đề gì sao?”

Kỷ Khinh Chu nghe vậy ngẩn ra, vẻ mặt vẫn ngơ ngác như cũ.

Tần Tranh thở dài nói: “Xem ra thật sự bị dọa choáng váng rồi!”

Kỷ Khinh Chu mới vừa trơ mắt nhìn người nọ bị đánh chết, chịu kí©h thí©ɧ quá lớn, không thể nào bình tĩnh lại được, vô pháp suy nghĩ thấu đáo.

“Người của Thận Hình ti tại sao có thể ở chỗ này hành hình, là ai an bài?” Tần Tranh nói.

“Vương gia……” Kỷ Khinh Chu nói.

Tần Tranh nhướng mày, ngươi hiện tại hiểu chưa?

Kỷ Khinh Chu mở miệng nói: “Vương gia…… Có thể chi phối Thận Hình ti…… Vậy có nghĩa là……”

“Xuỵt.” Tần Tranh mở miệng nói: “Trong lòng biết là được, không cần lo lắng tiểu huynh đệ của ngươi, trở về từ từ bình tĩnh lại, ngủ một giấc, hôm nay không cần đến Anh Huy các nữa.”

Kỷ Khinh Chu nhìn Tần Tranh đi xa, thật lâu sau mới hít một hơi thật sâu.

Anh Huy các.

Lý Trạm nghe Tần Tranh thuật lại liền nhíu mày, vẻ mặt có chút phức tạp, giống như là lo lắng lại như là không vui.

“Không phải lỗi của ta!” Tần Tranh nói: “Ta đâu có ngờ hắn đi nhanh như vậy, lúc ta chạy tới nơi hắn đã xem xong toàn bộ quá trình hành hình, đứng ở đó sợ run cả người, khuôn mặt đều trắng bệch…… Ta cũng không biết sao hắn lại ngốc như vậy, sợ cũng không biết tránh đi, cứ như vậy nhìn chằm chằm…… Nếu ta không đến, không biết thành thế nào luôn……”

Lý Trạm nghe vậy trên mặt hiện lên vẻ buồn bực, mở miệng nói: “Người đâu?”

“Ta thấy sắc mặt hắn không tốt, để hắn trở về rồi.” Tần Tranh nói.

Lý Trạm không vui mà liếc nhìn Tần Tranh, mở miệng nói: “Ngươi đi truyền khẩu dụ của bổn vương, ngày mai…… Không, từ hôm nay, bảo hắn dọn đến Anh Huy các.”

Tần Tranh nghe vậy mĩm cười đầy ẩn ý, mở miệng nói: “Thế ở phòng của ngươi hay là phòng của ta?”

Lý Trạm ngẩng đầu cầm lấy nghiên mực chọi Tần Tranh, Tần Tranh lắc mình tránh đi, cười hì hì ra cửa.