Chương 33.2

Lúc Lý Trạm trở về phòng khách, nhìn thấy Kỷ Khinh Chu dựa vào giường, trong lòng đang ôm tiểu hoàng đế, một lớn một nhỏ ngủ khò khò.

Lúc Kỷ Khinh Chu thức, quy củ khéo léo, dường như với ai cũng dè dặt, không dễ dàng bỏ xuống phòng bị. Nhưng lúc cậu ngủ say, cả người liền hoàn toàn thả lỏng, vẻ mặt giãn ra và mềm mại, cảm giác xa cách ngày thường liền không tìm thấy dấu vết.

Ánh mắt Lý Trạm dừng trên gương mặt tuấn mỹ này, phát hiện ra sườn mặt rõ ràng góc cạnh trước đây, đã có chút độ cong nho nhỏ, dường như so với một tháng trước đã có thêm chút thịt. Sự thay đổi nhỏ bé này, trái lại làm khuôn mặt thiếu niên càng thêm xinh đẹp, không còn gầy yếu như trước.

Chỉ là…… Ánh mắt Lý Trạm dời xuống một chút, phát hiện thân hình của thiếu niên vẫn không thay đổi, vẫn nhỏ gầy.

Xem ra mấy tháng ở trong ngục chịu khổ quá mức, trong nhất thời e rằng không bồi bổ lại được……

Hôm nay, lúc Lý Trạm hỏi Kỷ Khinh Chu có muốn đến đây không, Kỷ Khinh Chu không chút nghĩ ngợi liền đồng ý. Lý Trạm cho rằng cậu muốn mượn cơ hội để gặp lão vương gia, nói không chừng muốn lật lại chuyện Kỷ gia bị hạch tội năm trước.

Về lý trí, Lý Trạm cảm thấy không nên dẫn theo Kỷ Khinh Chu.

Nhưng rồi hắn lại nghĩ, nếu Kỷ Khinh Chu cố ý muốn đến, sao không để cho cậu ấy cơ hội trực tiếp chất vấn lão vương gia?

Hắn đã nhiều lần nghĩ đến việc này, Kỷ Khinh Chu không chọn lưu đày mà muốn tiến cung, là muốn thay Kỷ gia lật lại bản án, hay là muốn tìm cơ hội báo thù. Nên hắn mới cố tình giữ Kỷ Khinh Chu lại bên cạnh, muốn nhìn thử vị tiểu công tử này, rốt cuộc muốn làm gì, làm như thế nào.

Nhưng điều làm cho hắn bất ngờ là, Kỷ Khinh Chu từ đầu đến cuối đều không có nhắc tới chuyện Kỷ gia.

Ngay cả lúc đối diện hắn và tiểu hoàng đế, Lý Trạm cũng chưa bao giờ nhìn thấy trong mắt của y có một chút oán hận nào.

Vốn cho rằng hôm nay, Kỷ Khinh Chu sẽ có chuyện bày tỏ.

Không ngờ tới, y lại bỏ qua cơ hội gặp lão vương gia……

Lão vương gia không còn sống được bao lâu nữa, tiên đế trước kia xử trí Kỷ gia cũng đã băng hà, nếu lần này Kỷ Khinh Chu không tìm lão vương gia chất vấn, cũng có nghĩa là sau này y không còn cơ hội nào để truy cứu chuyện Kỷ gia được nữa.

Trong lòng y thật sự không oán hận sao?

Lý Trạm nhìn khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên đang ngủ say, chỉ cảm thấy vừa hiếu kỳ lại khó hiểu.

Rõ ràng là vào cung có mục đích, tại sao có thể che giấu cẩn thận như vậy?

Rõ ràng phải là đầy bụng oán khí, vì sao ánh mắt chưa từng hiện ra chút ác độc……

Lý Trạm hận không thể chui vào xem rốt cuộc trong lòng thiếu niên muốn gì!

“Ọc ọc……” Bụng Kỷ Khinh Chu bất ngờ truyền đến âm thanh.

Sau đó, đôi mi nhỏ dài của thiếu niên hơi nâng lên, hé ra song nhãn đen nhánh xinh đẹp.

Lý Trạm không ngờ thiếu niên đột nhiên tỉnh dậy, trên mặt hiện lên vẻ không tự nhiên, nhưng rất nhanh liền giấu đi.

Sau đó hắn thong dong thu hồi tầm mắt, thuận tay đưa dĩa điểm tâm ở trên bàn qua, đứng dậy rời khỏi phòng.

Kỷ Khinh Chu:……

Trước khi trời tối, tiểu hoàng đế đã thức dậy.

Lý Trạm đưa nó đi thăm lão vương gia, Kỷ Khinh Chu thức thời nên không đi theo, Lý Trạm cũng không miễn cưỡng.

Kỷ Khinh Chu đã ăn trước một bụng điểm tâm, bây giờ có chút đầy bụng, liền ra ngoài hoa viên tản bộ một lát. Không ngờ lúc định quay về, lại gặp phải Hằng Quận vương.

Chỗ này cách phòng cho khách khá gần, Kỷ Khinh Chu sợ phiền phức nên không đi quá xa, có thể ở đây gặp mặt đối phương, hẳn không phải là ngẫu nhiên.

“Bái kiến vương gia.” Kỷ Khinh Chu quy quy củ củ hành lễ Hằng Quận vương, không định ở lại lâu.

Hằng Quận vương thấy vẻ mặt này của cậu, nhớ tới đoạn đối thoại với Lý Trạm, liền nhíu mày, nói: “Tam ca nói không sai…… Ta biết ngươi vẫn luôn coi thường ta, những lời lần trước ngươi nói với ta, ta đều nhớ, ta chưa từng quên.”

Kỷ Khinh Chu:……

Lần trước cái gì, nói cái gì?

“Lúc Kỷ gia xảy ra chuyện, không phải ta thờ ơ, nếu ta có khả năng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Hằng Quận vương nói: “Chỉ là người trong triều đều biết ta và nhị ca xưa nay qua lại thân thiết, nhị ca làm ra chuyện như vậy, nếu ta không tránh hiềm nghi còn nhúng tay vào cầu tình cho Kỷ gia, chỉ sợ kết quả cũng sẽ giống như nhị ca!”

Kỷ Khinh Chu nghe xong đại khái hiểu một chút, lúc trước Kỷ gia bị hạch tội hẳn là có liên quan đến nhị hoàng tử, sau khi chuyện xảy ra, nhị hoàng tử và Kỷ gia cùng bị định tội. Mà vị Hằng Quận vương này mặc dù không biết mình có bị liên luỵ vào đó hay không, nhưng hắn rất quyết đoán cùng Kỷ gia và nhị hoàng tử vạch rõ ranh giới, cho nên cuối cùng bản thân được an toàn.

Chuyện này cũng là nhân chi thường tình, Kỷ Khinh Chu cảm thấy có thể hiểu được.

Nhưng mà vị Hằng Quận vương này rõ ràng bản thân không vượt qua được cửa này, hình như có chút tự trách?

“Ngươi trách ta oán ta, ta đều có thể hiểu......” Hằng Quận vương nói.

“Điện hạ nói gì vậy?” Kỷ Khinh Chu vội nói: “Nô tài nào dám lòng mang oán hận.”

Hằng Quận vương nghe vậy sửng sốt, nói: “Ngươi tự xưng nô tài trước mặt bổn vương, ngươi quả nhiên là đang trách ta.”

Kỷ Khinh Chu nghe vậy có chút cạn lời, cùng ngươi đính hôn là tiểu thư Kỷ gia chứ không phải ta, ta trách ngươi làm gì???

“Ngươi vẫn luôn như vậy…… chưa bao giờ để ta vào mắt, cho dù bây giờ trở thành nội thị…… cũng vẫn như vậy.” Hằng Quận vương cười khổ, dường như rất khổ sở, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Kỷ Khinh Chu, lại nói: “Có lẽ trong lòng ngươi, ta thực sự không là gì so với tam ca……”

Kỷ Khinh Chu:……

Vị Hằng Quận vương này nói chuyện cứ kỳ kỳ quái quái thế nào ấy? Giọng nói đầy sầu muộn thương cảm......

Không biết còn tưởng là bọn họ có gian tình đó.

Kỷ Khinh Chu nhất thời không nói nên lời, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi.

“Bá phụ muốn sắp xếp hôn sự cho ta và tam ca……” Hằng Quận vương mặt đầy thương cảm nói: “Có lẽ ngươi cảm thấy ta rất vô dụng, không bao giờ dám ngỗ ngược, nhưng tam ca chẳng lẽ không phải cũng vậy sao? Lẽ nào hắn dám bất chấp mọi thứ làm trái di chiếu của phụ hoàng?”

Kỷ Khinh Chu: !

Khoan đã…… Nhϊếp chính vương bị sắp đặt hôn nhân?

Thực sự cốt truyện đã thay đổi……

Kỷ Khinh Chu nhất thời vô cùng kinh sợ, trong sách chưa từng xuất hiện đường tình cảm của Nhϊếp chính vương, thực sự sắp xuất hiện sao?

“Điện hạ…… Đây không phải là chuyện mà cần nô tài bận tâm.” Kỷ Khinh Chu nói.

“Ngươi hiện giờ đi theo tam ca, cứ theo lệnh hắn mà làm việc…… Ta nghe các triều thần đều đang thảo luận, nói từ trước đến nay tam ca không cho phép nội thị hầu hạ, hiện giờ lại coi trọng ngươi, còn đem toàn bộ Anh Huy các giao cho ngươi quản lý……” Hằng Quận vương nói.

Kỷ Khinh Chu:……

Vị Hằng Quận vương này cả ngày không thượng triều, nhưng chuyện trong triều lại rõ như lòng bàn tay.

Rốt cuộc là thiếu niên trẻ trâu đơn thuần, hay là giả heo ăn thịt hổ?

Cho dù là gì, Kỷ Khinh Chu cảm thấy lúc này ở đây dông dài với hắn cũng không phải là hành động sáng suốt.

“Vương gia, nô tài cáo lui trước.” Kỷ Khinh Chu không muốn tìm thêm phiền toái, định tẩu vi thượng kế.

Nhưng mà cậu vừa mới quay người định rời đi, Hằng Vương nắm lấy cánh tay cậu kéo lại.

Ngay lúc đó, Kỷ Khinh Chu ngửi được mùi rượu trên người Hằng Quận vương.

Thảo nào nói chuyện kỳ quái, hóa ra là uống quá nhiều......

“Tam ca có đáng để ngươi đi theo không?” Hai tay Hằng Quận vương siết chặt bờ vai Kỷ Khinh Chu, trầm giọng hỏi.

Kỷ Khinh Chu thầm nghĩ, lúc trước không phải ngươi chủ động vạch rõ ranh giới với Kỷ gia sao, sao giờ nhìn ngươi giống như người bị hại vậy?

Nhưng Hằng Quận vương là vương gia, lại còn đang xỉn, Kỷ Khinh Chu đương nhiên không thể cùng hắn tranh luận.

Nghĩ đến đây, Kỷ Khinh Chu đành phải dịu dàng hoà nhã đáp: “Nô tài…… chỉ làm hết bổn phận mà thôi.”

“Đừng xưng nô tài nữa!” Hằng Quận vương tức giận nói, “Ngươi nhất định phải đâm vào tim bổn vương mới được sao?”

“Được được được……” Kỷ Khinh Chu rụt cổ lại, nói: “Thần không nói nữa!”

Kỷ Khinh Chu thật sự là bó tay với vị Hằng Quận vương này, đối phương tuổi nhỏ hơn cậu, thoạt nhìn giống như một người thiếu tâm nhãn*, thiếu tâm nhãn hiện tại còn không tỉnh táo. Kỷ Khinh Chu chỉ hận mình không nên ăn nhiều điểm tâm, nếu không ăn nhiều sẽ không cần ra ngoài tản bộ rồi gặp phải tình cảnh này.

*tiếng lóng chỉ người làm việc không có lý do, không cân nhắc kết quả, không biết tế nhị, khéo léo, EQ thấp~ ngu ngốc.

Hằng Quận vương thấy Kỷ Khinh Chu mất tập trung lập tức nổi giận, bàn tay nắm lấy Kỷ Khinh Chu không khỏi tăng thêm mấy phần sức lực, trầm giọng nói: “Kỷ Khinh Chu...... Bổn vương vẫn luôn rất hiếu kỳ, người rốt cuộc đến khi nào mới chịu nhìn thẳng vào bổn vương? Nếu bổn vương yêu cầu tam ca đưa ngươi cho ta, ngươi nói xem tam ca có thể đồng ý không?”

Kỷ Khinh Chu nghe vậy nhíu mày, cảm thấy vị Hằng Quận vương này hoặc là bị hoang tưởng tuổi dậy thì, hoặc là tâm lý có vấn đề.

Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Khinh Chu từ đầu đến cuối vẫn không nhìn mình, Hằng Quận vương liền có chút thất vọng.

“Tại sao ngươi không chịu nhìn thẳng vào bổn vương?” Hằng Quận vương tức giận nói: “Bổn vương làm ngươi cảm thấy buồn nôn vậy sao?”

Kỷ Khinh Chu cách Hằng Quận vương quá gần, thật sự bị mùi rượu trên người hắn làm khó chịu.

“Tại sao không nói chuyện?” Hằng Quận vương nắm lấy vai Kỷ Khinh Chu ra sức mà lắc.

Kỷ Khinh Chu:……

Mẹ nó, trẻ trâu nhậu xỉn thật đáng sợ!!

Kỷ Khinh Chu cố gắng nhịn xuống sự dâng trào trong dạ dày, nhưng mà, bị Hằng Quận vương lắc tới lắc lui như vậy, cuối cùng cũng không kiềm nổi nữa……

Huệ……

Kỷ Khinh Chu vừa nôn vừa nghĩ, dạo này cậu nôn nhiều quá!

Rất bất thường…… có phải đã bị bệnh……

“Kỷ Khinh Chu......” Hằng Quận vương hiển nhiên có chút bối rối, vươn tay muốn kéo đối phương lại bị người ngăn lại.

Hằng Quận vương sửng sốt, liền thấy Lý Trạm đưa tay đỡ lấy Kỷ Khinh Chu, tay khác vỗ lưng cho y.

“Tam ca...... sao huynh lại ở đây?” Hằng Quận vương bây giờ tỉnh rượu hơn phân nửa, đứng ở đó có chút lúng túng.

Lý Trạm lạnh lùng nhìn hắn, sau đó quay sang hỏi Kỷ Khinh Chu: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Có lẽ là ăn quá nhiều……” Kỷ Khinh Chu ngượng ngùng nói.

Lý Trạm thấy cậu đã nôn xong, đỡ cậu về phòng cho khách.

Hằng Quận vương đứng ở phía sau mắt đỏ ngầu, muốn nói cái gì đó, nhưng mà Lý Trạm lại không cho hắn cơ hội đó.

Ánh mắt của hắn vẫn dán vào hình bóng Kỷ Khinh Chu, cho đến khi đối phương đi xa mới khe khẽ thở dài.

“Tìm đại phu đến khám đi, Tần Tranh nói gần đây ngươi thường xuyên nôn mửa.” Lý Trạm nói.

Kỷ Khinh Chu nghe vậy có chút lúng túng, cảm thấy lời này của Nhϊếp chính vương đang ám chỉ cậu ăn nhiều.

Nhưng mà thật sự gần đây cậu ăn không ít, sau này có lẽ phải kiểm soát lại lượng thức ăn, bằng không lỡ ói trong lúc thượng triều, làm trò trước mặt bá quan văn võ, thật sự quá xấu hổ.

Đổng Đống lập tức phân phó người đi mời đại phu.

Kỷ Khinh Chu đi súc miệng, bây giờ bụng trống rỗng, lại đói nữa rồi……

---Hết chương 33---