Chương 14: Lần đầu gặp lại đã đắc tội với cô nương kia

Edit: Trúc Linh

Beta: Khanh

Chỉ thấy trong phòng rất lộn xộn, cửa tủ được mở rộng ra, trang sức châu báu được xếp chỉnh tề trong hộp trang sức bị vứt ra ngoài, hiện giờ đều nằm lộn xộn trên bàn. Giang Phi Vi đang sờ đông sờ tây, thấy Cúc Hương đi vào thì trên mặt hiện lên tia bối rối: “Cúc Hương tỷ tỷ…”

Cúc Hương nắm lấy tay nàng đem nàng đẩy qua một bên: “Chơi đùa bừa bộn thế này! Ngươi muốn ta thu dọn như thế nào?”

Vẻ mặt Giang Phi Vi lại có biểu cảm hạnh phúc: “Cúc Hương tỷ tỷ, đây đều là đồ của ta hay sao?”

Cúc Hương phản bác nói: “Cái gì mà đồ của ngươi! Đây đều là của Hầu phủ!”

Giang Phi Vi đối diện với Cúc Hương không lưu tâm mà bực mình: “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy những thứ xinh đẹp như thế, nhất thời không nhịn xuống được, vậy nên muốn nhìn xem một lần, Cúc Hương tỷ tỷ, ngươi đừng tức giận nha.”

Cúc Hương thấy dáng vẻ tầm mắt hạn hẹp của nàng, cười lạnh nói: “Đó là đương nhiên, đồ tốt trong Hầu phủ có thứ gì mà không có, làm sao nông dân như ngươi có thể nhìn qua?”

“Đúng vậy, nhiều đồ vật như thế, ngay cả đếm cũng đếm không hết, nhớ cũng không nhớ được đâu.”

Cúc Hương hỏi ngược lại: “Nhiều đồ tinh xảo như thế, ngươi lại không nhớ được?”

Giang Phi Vi có chút ngượng ngùng: “Từ nhỏ, trí nhớ của ta đã không tốt, nhiều thứ tốt như thế lẫn trong đầu ta, sáng mai ta sợ sẽ quên hết.”

Cúc Hương ung dung thản nhiên đẩy tay Giang Phi Vi: “Canh giờ không còn sớm, ngươi nhanh chóng thu dọn đồ trong phòng là được rồi.” Nàng ta mới lười giúp đỡ Giang Phi Vi thu dọn.

“Tỷ tỷ đi thong thả.” Giang Phi Vi tiễn Cúc Hương, nhẹ nhàng gõ cửa phòng chính, đi đến trước bàn.

Nàng thắp ngọn nến, đem giấy Tuyên Thành cắt thành một tập sách lớn nhỏ, cầm lấy bút, ở trên tờ giấy trắng liệt kê ra từng cái từng cái vật phẩm ở trong phòng.

Trí nhớ nguyên chủ không tốt? Hoàn toàn ngược lại. Trí nhớ nguyên chủ quả thực rất tốt, những chuyện gì nhỏ không đáng kể cũng bị nàng nhỡ kỹ rõ ràng. Cho nên mới buồn bực không vui, dễ dàng để tâm những chuyện vụn vặt.

Chỉ có điều mới một canh giờ, nàng đã viết được rất dày. Giang Phi Vi dụi đôi mắt đau nhức và hơi mỏi, trong lòng nghĩ đến nội dung vở kịch sắp bắt đầu ở trong sách.

Nguyên chủ đã tới Hầu phủ, đương nhiên là bị phồn hoa chốn Hầu phủ dọa cho khϊếp sợ, lại bởi vì không hiểu lễ nghi mà nhận hết cười nhạo, luôn rất tự ti.

Nguyên nhân là vì Hầu gia bận rộn công vụ không thể giúp đỡ nàng, lão phu nhân phái người dạy lễ nghi cho nàng cũng bị Cúc Hương đuổi đi. Nàng không đổi được thói quen ngày xưa, mọi chuyện đều tự mình làm, nhưng thật ra lại làm cho nha hoàn trong mãn viên được thoải mái.

Chờ đến hai mươi ngày sau, bởi vì trong Kinh Thành đều thảo luận, lão phu nhân mở yến hội, mời phụ nhân có quan hệ qua lại thân thiết với Hầu phủ, để nhân dịp giới thiệu Giang Phi Vi.

Cúc Hương cố ý tìm một bộ y phục và trang sức tầm thường xấu nhất thay cho Giang Phi Vi, lại bởi vì Giang Phi Vi không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nên trở thành trò cười cho Kinh Thành.

Lâm lão phu nhân cho rằng mất thể diện, đem nguyên chủ đánh chửi một trận, ngược lại Cúc Hương nói xấu nguyên chủ đem y phục và trang sức xinh đẹp cầm bán đổi lấy bạc, nguyên chủ không thừa nhận, Cúc Hương lập tức đem chứng cứ giả đã được an bài tốt nói cho lão phu nhân, khiến cho nguyên chủ hết đường chối cãi.

Ở giữa sự chán ghét mà vứt bỏ của Lâm lão phu nhân và sự cười nhạo của mọi người, nguyên chủ từ nay về sau bước trên con đường tiêu cực.

Giang Phi Vi bắt đầu lật quyển sách trong tay xem, đoán rằng ngày mai sẽ bắt đầu, vật phẩm trong phòng mình sẽ ‘Biến mất’ từng cái.

Trước kia nguyên chủ hoàn toàn không dám đυ.ng vào đồ trong phòng, cho nên mới để lộ sơ hở. Giang Phi Vi đã nhớ thật kỹ những thứ này.

Ngày thứ ba.

“Cúc Hương cô nương, Thường ma ma trong viện lão phu nhân đến đây.”

Cúc Hương vội vàng buông tú phẩm trong tay mình, cười nghênh đón: “Thường ma ma, sớm như vậy, sao ngài lại đến đây?”

“Cúc Hương, ta phụng ý tứ của lão phu nhân đến đây, đến dạy lễ nghi cho tam cô nương, làm phiền giúp ta thông báo một tiếng.” Thường ma ma được Cúc Hương đón ngồi xuống.

Cúc Hương đem trà lài đưa cho Thường ma ma: “Ta lập tức phái người đi, Thường ma ma, ngài nếm thử trà này một chút.”

Thường ma ma uống một ngụm, kinh ngạc nói: “Ôi, trà ngon như vậy, Hầu gia thật sự là đau lòng cho tam cô nương. Lại mang ra cho lão bà tử uống, quả thực là lãng phí.”

“Đúng vậy, đúng là Hầu gia đem tam cô nương đặt ở trong lòng.” Cúc Hương cười nói.

Một lát sau, một tiểu nha hoàn chạy đến trước mặt Cúc Hương thì thầm, Cúc Hương khó xử nhìn Thường ma ma: “Thường ma ma, phiền ngài từ từ.”

Thường ma ma là người hầu bên cạnh lão phu nhân nhiều năm, đến cả tiểu thư cao quý thấy bà ta cũng có phần cung kính, đã nửa ngày mà Giang Phi Vi vẫn chưa đến, trong lòng bà ta đã có chút khó chịu: “Thân thể tam cô nương khó chịu sao? Nếu không thì ngày mai ta quay lại.”

“Ai da Thường ma ma, là, vâng…” Vẻ mặt Cúc Hương có vẻ khó mở miệng.

“Cúc Hương, có cái gì thì cứ nói thẳng.”

Cúc Hương cẩn thận nói: “Tam cô nương vẫn còn… nghỉ ngơi.”

Chân mày Thường ma ma cau lại: “Mặt trời cũng đã lên cao rồi? Tối hôm qua nàng làm gì?”

“Nô tỳ cũng không biết…” Dường như dũng khí của Cúc Hương nổi lên, nhỏ giọng nói với Thường ma ma: “Tính tình tam cô nương… có chút kỳ lạ, buổi tối cũng không để cho chúng ta vào nhà hầu hạ. Hôm qua cũng thế, ngủ đến giữa trưa mới dậy.”

Ấn tượng của Thường ma ma đối với Giang Phi Vi kém tới cực điểm, nhưng dù sao mình cũng chỉ là hạ nhân, không thể vào phòng mà kéo Giang Phi Vi đến đây: “Một khi đã như vậy, chờ cô nương tỉnh lại, ngươi đến trong phòng phu nhân cho ta một tin tức.”

Cúc Hương vội vàng đứng dậy nói lời cảm ơn: “Thường ma ma vất vả rồi, ta tiễn ngài đi ra ngoài.”

Cúc Hương vừa mới tiễn Thường ma ma quay về thì thấy Giang Phi Vi đứng trong viện, ý cười nhẹ nhàng nhìn mình.

Trong lòng nàng ta bùm một tiếng, cảm thấy được Giang Phi Vi đã biết gì đó: “Cô nương, ngươi dậy rồi?”

Giang Phi Vi đánh giá vẻ mặt chột dạ của Cúc Hương hỏi: “Vừa rồi là có người đến đây phải không?”

“Không có, nô tỳ không thấy ai hết.” Cúc Hương vội vàng phủ nhận.

“Vậy tỷ tỷ ra ngoài làm gì? Như là tiễn ai đó…”

Giọng nói Cúc Hương gay gắt, thô bạo đánh gãy lời nói của Giang Phi Vi: “Nô tỳ đi ra ngoài đương nhiên là có chuyện phải làm!”

Giang Phi Vi hoảng sợ: “Nếu Cúc Hương tỷ tỷ có việc phải vội, vậy thì đi đi…”

Cúc Hương nhìn thấy dáng vẻ nhát gan của nàng, phát hiện nàng sợ mình, nháy mắt cũng không chột dạ nữa, hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi.

Thường ma ma trở lại bên cạnh Lâm lão phu nhân, cũng không sốt ruột báo cáo tình huống mà là đợi một canh giờ. Thấy Cúc Hương còn không đến báo tin tức nên lúc này mới nói cho lão phu nhân.

Lâm lão phu nhân nghe Giang Phi Vi còn có cái đức hạnh này, giận dữ nói: “Thôi, cho dù là nha hoàn trong phòng nàng, cũng quy củ hơn nàng gấp trăm lần!”

Bà ta nhanh chóng chuyển hướng vào tràng hạt bắt đầu đếm: “Thiệp mời của Vĩnh Ninh công chúa, tháng sau mời Vân Lan đi Tướng Quốc Tự cầu phúc, dự tính phải ở lại hai ngày. Nha hoàn bên cạnh nàng đều rất nhỏ, ta lo lắng, đã nhiều ngày không có chuyện gì, ngươi đi dạy dỗ nàng một chút.”

“Vâng, phu nhân.”

“Trì Lăng cũng là mệnh khổ, nếu tái giá sớm một chút… Không, cho dù nạp nhiều thϊếp, cũng so với mấy nữ nhân còn lại tốt hơn.” Lâm lão phu nhân càng muốn thì trong lòng càng buồn bã: “Giang Phi Vi này thật giống với mẫu thân nàng! Chỉ hy vọng lão đại có thể thu tâm, sớm thu được một người tri kỷ.”

“Lão phu nhân… Nhưng thân thể Hầu gia…” Thường ma ma muốn nói lại thôi, mấy năm nay thân thể Hầu gia không được tốt, lão phu nhân cũng đã tìm thầy thuốc dò hỏi, sợ là con đường có con nối dõi sẽ rất gian nan.

Bà ta nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi trên khuôn mặt Lâm lão phu nhân, bỗng nhiên nảy ra một kế: “Lão nô nghĩ… Nếu không thì tìm cho tam cô nương một mối hôn nhân, cho nhà trai ở rể?”

“Cái này!”

Thật ra Lâm lão phu nhân không nghĩ đến điểm ấy, nhưng lại chần chờ trong giây lát: “Nhưng dù sao Giang Phi Vi cũng có hôn ước với Tam hoàng tử…”

Thường ma ma khuyên nhủ: “Nếu Tam hoàng tử để ý đến hôn sự này thì đã sớm đến đây thăm hỏi! Cho dù là Tam hoàng tử nguyện ý, nhưng tình hình hiện tại của Hầu phủ, nhất định quý phi sẽ không đồng ý!”

Đúng vậy, hoàn cảnh của Hầu gia đã không còn như lúc trước. Cho dù là Giang Trì Lăng bôn ba khắp nơi, có công trong người, nhưng Hoàng đế không mặn không nhạt, con nối dõi lại không đông đúc, cuối cùng thua kém hơn nhóm người tôn quý mới.

Lâm lão phu nhân vẫn cho rằng đáng tiếc, chưa từ bỏ ý định nói: “Cũng là, ai, Tam hoàng tử cũng đã như thế, ngươi nói Nhị hoàng tử đã nhiều tuổi, tại sao còn chưa chịu kết hôn?”

“Quý phi sao có thể dễ dàng định hôn sự cho Nhị hoàng từ? Dù sao Hoàng đế vẫn nghĩ muốn… lập Nhị hoàng tử mà.” Thường ma ma thở dài, lão phu nhân sống ở trong phủ rất lâu, nhìn chuyện cũng không thể thông thông suốt.

“Nếu như đại phòng không thú Cố Vân Yên, nói không chừng nam đinh đại phòng đều được tham gia khoa cử, Hầu phủ chúng ta cũng có hy vọng.” Lâm lão phu nhân nhớ đến Cố Vân Yên, trong lòng vẫn không thoải mái như trước.

“Lão phu nhân, tuy rằng Cố Vân Yên không đúng, nhưng lo việc nhà rồi phái người đón tam cô nương, dù sao chúng ta cũng không thể ngăn cản.”

“Chở đến lúc nàng học giỏi cấp bậc lễ nghi, sẽ cho phép nàng lo cho việc nhà. Nếu không thì Hầu phủ chúng ta sẽ bị mất mặt đúng không?” Lâm lão phu nhân suy tư một lát, quyết định nói: “Chuyện ở rể, ngươi đi an bài đi, chọn lựa trước. Ngươi đi đến chỗ Vân Lan một chuyến, hỏi có cái gì cần giúp đỡ hay không.”

Thường ma ma cảm thán nói: “Lão phu nhân cũng thật lòng đem tiểu thư ở trong lòng mà thương yêu.”