Chương 18: Cố phủ: Ngươi nghĩ muốn đến lúc nào cứ đến

CHƯƠNG 18: CỐ PHỦ - NGƯƠI NGHĨ MUỐN ĐẾN BẤT CỨ LÚC NÀO

CHƯƠNG 18: CỐ PHỦ - NGƯƠI NGHĨ MUỐN ĐẾN BẤT CỨ LÚC NÀO

Edit: Hạ Nhi Liên Y

Beta: Khanh

“Pho tượng?” Giang Phi Vi nhíu nhíu mày suy nghĩ: “A, thẩm thẩm ngươi cũng biết, đồ vật thất lạc nhiều lắm, ta thật sự không nhớ được!”

Đúng là một tên lừa đảo! Lúc trước không phải nói trí nhớ rất tốt hay sao! Lan thị nỗ lực ngăn chặn lửa giận trong lòng mình: “Vậy khi nào thì tam cô nương mới có thể nhớ ra?”

Giang Phi Vi lại nói lạc đề: “Đúng rồi thẩm thẩm, dưới giường ta tìm được ba trăm lượng bạc, chắc là của ta đúng không?”

Lan thị nhịn thịt đau xuống: “Đương nhiên là của ngươi.”

“Nếu là của ta thì ngày mai để ta chọn tỳ nữ, không bằng ta tự mình bỏ tiền ra? Khế bán thân của bọn họ ta cầm sẽ yên tâm hơn, đỡ tránh lại gặp gỡ điêu nô, trong lòng ta sẽ cảm thấy bất an.”

Ngoài mặt Lan thị cười nhưng bên trong lại không cười, vì tránh phạm phải tội gây náo loạn, sau khi bà ta quản lý công việc nội bộ, nô tỳ mới vào phủ, khế ước bán mình đều nằm trong tay bà ta! Thì ra lúc trước Giang Phi Vi giả ngu: “Làm sao có thể làm phiền tam cô nương đem bạc ra, ngươi muốn khế bán thân thì thẩm thẩm đưa cho ngươi là được.”

“Vậy thì cảm tạ thẩm thẩm! A đúng rồi, còn có điều tra bà đỡ kia, nhân hòa khế bán mình, phiền toái thẩm thẩm cùng đưa cho ta đi.”

Lan thị hận không thể lập tức chạy lấy người: “... Tam cô nương, tốt nhất ngươi đừng được voi đòi tiên.”

Giang Phi Vi vô tội nhìn Lan thị: “Sao lại như thế được? Chẳng qua là lão bộc vẩy nước quét nhà ở hậu viện, thẩm thẩm sẽ không keo kiệt như thế chứ?”

“Được, sẽ tặng qua đây cho ngươi. Tam cô nương có vừa lòng không?”

Lan thị nhìn thấy bóng dáng Giang Phi Vi đi xa, vận khí tam cô nương này cũng quá tốt đấy chứ! Trong phòng nhiều vật phẩm quý giá như vậy, ngược lại nàng lại giấu pho tượng chạm ngọc kia! Rõ ràng vật này còn đáng giá hơn nhiều!

Giang Phi Vi lại cảm tạ trí nhớ thật tốt của mình, may mắn trong sách nhắc tới vật chạm ngọc này. Một bên nàng hiểu được nét mặt nhớn nhác, một bên nhìn trong sân trống rỗng. Đám đồng bọn của Lan thị đem tất cả người hầu đều bỏ chạy, cũng không để lại một người hầu hạ, nhưng thật ra Giang Phi Vi được yên tĩnh, dù sao so với kẻ trộm đầy trong sân vẫn tốt hơn nhiều.

Cách nửa canh giờ mới có hai người đè bà đỡ Tra đi đến, thuận tiện ném xuống: “Tam tiểu thư, đưa người tới cho ngươi.”

Trên áo quần của bà đỡ Tra đều là dấu chân, mặt sưng phù như đầu heo, vành mắt xanh đen, một cái răng rơi xuống, hai tay bị bắt chéo ra sau lưng, Giang Phi Vi vội vàng tiến lên, cởi bỏ dây thừng.

Tay bà đỡ Tra bị trói rất lâu, tạm thời cũng không có biện pháp chuyển động, bà ta cố gắng chống đỡ đầu lết qua mặt đất: “Thỉnh an tam, tam cô nương.”

Giang Phi Vi dìu bà ta vào trong phòng ngồi xuống, trông nàng rất chậm chạm, uống ba chén nước rồi cười nói: “Nghe nói ngươi gặp người thì đánh?”

Nét mặt già nua của bà ta đỏ lên: “Chỗ nào có thể chứ? Lão nô là sợ Hà Hương cô nương tìm gặp ngài vậy nên ôm nàng ta không buông tay, tiếp theo người của nàng ta đến nhưng trong lúc hỗn loạn lão nô không cẩn thận tát nàng ta một cái, làm sao đánh người bừa bãi!”

Bà đỡ Tra thấy vẻ mặt Giang Phi Vi không tức giận, cẩn thận hỏi: “Tam cô nương, chuyện đó, lúc trước cô nương nói sau khi lão nô làm xong chuyện này thì sẽ cho lão nô bạc, không biết chuyện của cô nương… có thành hay không?”

“Tại sao ngươi lại tham tiền như thế!” Giang Phi Vi thấy dáng vẻ cấp bách của bà ta, không nhịn được cười thành tiếng.

Mặt bà đỡ Tra càng đỏ hơn: “Không đúng không đúng! Nếu, nếu không thành, cho dù…” Nụ cười của bà ta dần dần nhạt xuống, vết thương trên mặt càng thêm co rúm lại.

Giang Phi Vi thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi: “Ngươi thiếu bạc?”

“Lão nô, lão nô… Cháu trai bị bệnh, thiếu bạc không ít.” Bà đỡ Tra cúi đầu xuống: “Thật ra thầy thuốc cũng nói, bệnh này rất vất vả, nhưng lão nô đã suy nghĩ là muốn thử lại.”

“Tam cô nương, cô nương là người tốt, không lừa dối người, chi thứ hai cho vay nặng lãi, tiền công tháng này lại chậm chạm không phát, nếu lão nô không còn tiền, thầy thuốc cũng không đưa dược. Thật sự là lão nô không có biện pháp, mới bị ma quỷ sui khiến…” Bà đỡ Tra ngẩng đầu lên, có chút ngượng ngùng nhìn Giang Phi Vi: “Tam cô nương, thật xin lỗi.”

“Hiện tại ngươi thiếu thầy thuốc bao nhiêu bạc?”

Nhắc tới điều này, bà đỡ Tra lại yên lặng đi: “Thiếu hơn mười hai.”

“Bà đỡ Tra, chúng ta làm một giao dịch được không?” Giang Phi Vi mỉm cười: “Ta cho cháu trai bà tiền chữa bệnh, ngươi cho ta lòng trung thành, thế nào?”

Nhất thời bà đỡ Tra ngây ngẩn cả người, thấy vẻ mặt Giang Phi Vi không giống giả vờ, bà ta mừng rỡ như điên, liền dập đầu ba cái: “Lão nô, lão nô cảm ơn tam cô nương.”

Nếu muốn lòng trung thành, tam cô nương chọn nha hoàn tốt mới nhập phủ không nhiều lắm, nàng lại nguyện ý tuyển một lão nô vẩy nước quét nhà như mình, đừng nói là lòng trung thành, ngay cả tính mạng bà ta cũng tình nguyện đưa cho!

Ngày thứ hai, quả nhiên Lan thị mang theo tiểu nha đầu mà Giang Phi Vi chọn, đi theo đến đây còn có Giang Vân Lan.

“Tổ mẫu để cho ta học tập cách quản gia, biết tam muội muội muốn chọn người nên ta tự chủ trương theo đến đây, tam muội muội không ngại chứ?” Giang Vân Lan cười kéo cánh tay Giang Phi Vi.

Ngươi cũng hỏi ta ở giữa không ngại ta còn có thể để ý sao, Giang Phi Vi không muốn khởi động xung đột với nữ chính, đành phải để cho Tra ma ma đi pha trà.

“Muội muội xem hai người này thế nào? Có vài phần nhan sắc nhưng cũng không quá lắm, tay chân cũng rất nhanh nhẹn.” Giang Vân Lan chỉ vào hai cô nương mang áo màu lục.

Giang Phi Vi nhìn mười người, ngoại trừ hai người mà Giang Vân Lan chỉ nhìn thuận mắt, còn lại nếu không gầy yếu không chịu nổi thì là mặt mày xấu xí… Lan thị có thể lại ngu xuẩn thế sao?

Bỗng nhiên Giang Phi Vi mở miệng: “Vân Lan tỷ tỷ, thật ra muội vẫn muốn nói hai câu thân thiết với tỷ.”

Giang Vân Lan có chút kinh ngạc: “Muội muội cứ nói đi.”

“Muội thật tâm xem tỷ là tỷ tỷ, tỷ mãi mãi là đích nữ chi trưởng, chúng ta chung sống hòa thuận, thế nào?”

Giang Vân Lan nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Giang Phi Vi, trong lòng không khỏi căng thẳng: “Muội muội nói nhảm cái gì vậy, chúng ta không phải là tỷ muội chung sống hòa thuận với nhau sao?”

“Đúng không, vậy thì tốt quá, muội sợ tỷ đa nghi muội chứ.” Giang Phi Vi cảm thấy lời nói của mình đến đây, nếu là Giang Van Lan được đằng chân lấn đằng đầu, cho dù nàng ta là nữ chính nhận được hàng vạn hàng nghìn sủng ái thì Giang Phi Vi cũng sẽ không nhượng bộ nữa.

Nàng không cần phải nhiều lời nữa, quay đầu nhìn về phía đám nha hoàn, chỉ chỉ hai người đứng ở góc: “Hai nàng đi.”

Hai nha hoàn áo lục đột nhiên quỳ xuống: “Không biết vì sao tam tiểu thư lại không chọn chúng ta?”

Giang Phi Vi nghĩ nghĩ: “Bởi vì… Ta không thích màu xanh biếc?”

Giang Vân Lan bật cười: “Không nghĩ rằng muội lại có ý tứ kỳ quái như thế.” Nàng ta đứng dậy: “Nhưng mà hai người không thể linh động, sợ muội muội phải chịu ủy khuất. Tỷ còn có lớp học, xin lỗi không tiếp muội được.”

“Tỷ tỷ đi thong thả.” Giang Phi Vi tiếp nhận khế bán mình từ tay người hầu, quay đầu nói mới Tra ma ma: “Buổi chiều ta đến nhà cữu cữu, ngươi đi theo giúp ta.”

“A, lão nô sợ vết thương trên mặt mình sẽ khiến nhà ngoại người sợ hãi, chuyện này không tốt lắm.”

“Chính là đặc biệt mang ngươi đi, đợi đến Cố phủ, ngươi phải đi nhìn cháu trai một chuyến, thuận tiện chữa vết thương trên mặt.” Giang Phi Vị nhìn hai đĩa đậu: “Các ngươi tên là gì?”

Nha đầu cao một chút đứng dậy, giọng nói trong suốt: “Xin chủ nhân ban thưởng tên.”

“Ta không am hiểu cái gọi là chữ a…” Giang Phi Vi gãi gãi đầu, nàng nhìn cô nương thấp hơn: “Tỷ tỷ gọi là Xuân Oanh, muội muội gọi là Xuân Yến đi. Các ngươi cũng đừng gọi ta là chủ nhân, gọi tam cô nương là được rồi.”

“Cảm ơn tam cô nương.” Xuân Oanh lôi kéo cánh tay nhỏ bé của Xuân Yến, còn chăm chú nói: “Chúng ta rất có khả năng linh hoạt, tam cô nương yên tâm.”

“Ta cũng không có việc gì phải làm linh hoạt.” Giang Phi Vi sờ đầu của bọn họ: “Các ngươi đến chỗ ở nghỉ ngơi một chút, dùng hết bữa trưa, ta và Tra ma ma đi ra ngoài một chuyến.”

Chuyện hôm qua ầm ĩ như thế, Lâm lão phu nhân cũng không ngăn cản Giang Phi Vi ra khỏi phủ, Tra ma ma kéo xe, đi đến Đông Hoa Lâu để mua điểm tâm làm lễ vật trước rồi sau đó mới đến Cố phủ.

Gã sai vặt nghe nói là tam cô nương Trung Cần Hầu phủ, nụ cười trên mặt như hoa: “Lão gia đặc biệt dặn dò, nếu cô nương đến đây thì nhất định phải nhanh chóng nghênh đón vào nhà.”

Giang Phi Vi vốn đang có chút câu nệ, nhìn thấy Cố Thanh Vũ vội vàng chạy đến, trong lòng không khỏi ấm lên: “Cữu cữu!”

“Phi Vi! Trước khi đến sao không nói với ta một tiếng!” Cố Thanh Vũ rất kích động, vội vàng nhận hộp gấm trong tay nàng, sợ nàng mệt mỏi.

“Vốn nên gửi thiệp mời, nhưng thời gian vội vàng nên trực tiếp sang đây.” Trung Cần Hầu phủ đúng là sài lang hang hổ, quả thực Giang Phi Vi muốn gạt bỏ phiền muộn.

“Sao lại cần thiệp mời! Ngươi muốn đến lúc nào cũng được! Đúng lúc hôm nay mọi người đều ở nhà, cùng ăn cơm chiều đi, bên cạnh ngươi sao không có một nha hoàn đi theo? Thời tiết còn lạnh, mặc ít như thế! Trì Lăng không ở đây, người Hầu phủ làm khó ngươi chỗ nào, cứ đến nói với ta…”

“Cữu cữu! Bỗng nhiên cữu cữu nói nhiều như vậy! Ta nên trả lời người cái nào trước?” Giang Phi Vi cười cười đánh gãy lời hắn ta.

Cố Thanh Vũ cười ha ha: “Đi, đến chào ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu trước! Đợi lát nữa nói từ từ.”

Hai người đi về phía trước, bên trong đã có không ít người tụ tập, thấy hai người tiến vào, nháy mắt trong phòng yên lặng vài phần, tất cả mọi người đều tò mò đánh giá Phi Vi.

Giang Phi Vi đi đến trước mặt hai vị lão nhân, nhẹ nhàng quỳ xuống: “Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu.”

“Ôi! Hài tử ngoan! Mau đứng lên!” Lý lão phu nhân vội vàng nói với Giang Phi Vi, bà nhìn khuôn mặt nàng, nước mắt nhịn không được rơi xuống: “Thật đúng là giống Vân Yên, nhưng mà rất gầy, sao lại gầy như thế…”

Cố thái gia vẫn còn kiềm chế, nhưng hốc mắt đỏ lên, nhìn thấy Giang Phi Vi gật đầu: “Về nhà là tốt rồi!”

Giang Phi Vi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, lại cảm thấy mình là nữ nhi Cố phủ thì tốt rồi.

Một vị phụ nhân dịu dàng tiến lên, đem khăn tay cho Lý lão phu nhân: “Nương, người lại khóc, muội muội cũng muốn khóc.”

“Được được được, ta không khóc. Hôm nay chúng ta chính là vô cùng vui vẻ!” Lý lão phu nhân dắt phụ nhân kia qua, giới thiệu với Giang Phi Vi: “Đây là cữu mẫu của ngươi, là nữ nhi Nam Dương vương gia.”

“Cữu mẫu.” Vương thị nghe Giang Phi Vi gọi mình, cười thân mật: “Biểu ca ngươi học ở bên ngoài, hôm nay sợ là không gặp được hắn. Gặp biểu tỷ ngươi đi, Tình Nhân, Phần Nhân, mau đến đây!”

Hai nữ nhân mang quần áo màu hồng phấn đã nóng lòng muốn tỷ thí từ lâu, nghe mẫu thân gọi mình thì đến trước mặt Giang Phi Vi: “Muội muội đoán xem, chúng ta ai là Tình Nhân, ai là Phần Nhân?”

Lúc này Giang Phi Vi mới chú ý đến, hai người này chính là song sinh! Nàng nhìn kỹ: “ Muội đoán… Tỷ là Tình Nhân tỷ tỷ, còn tỷ là Phần Nhân tỷ tỷ?”