Chương 20: Vĩnh Ninh: Quy củ của tam muội muội rất tốt

Edit: Hạ Nhi Liên Y

Beta: Khanh

Giang Phi Vi muốn từ chối theo bản năng nhưng lão phu nhân không buông tha cho nàng: “Cấp bậc lễ nghi của ngươi cũng không tồi, hiếm khi công chúa có hứng thú với nguơi, đi theo Vân Lan ra ngoài học hỏi thêm kiến thức cũng rất tốt. Vân Lan là quận chúa, ngươi giúp đỡ nàng thật tốt, ngày sau cũng nhận được không ít lợi ích.”

Bà ta không đợi Giang Phi Vi nói chuyện, chỉ vẫy tay với nàng: “Hôm nay ta mệt mỏi, tạm thời ngươi quay về đi.”

Giang Phi Vi đành phải rời khỏi phòng.

Trong sách, nguyên chủ cũng không có tư cách nhận được lời mời của Vĩnh Ninh công chúa. Duy nhất chỉ có thể khoác lên quan hệ, chỉ có chuyện ngày đó bản thân tranh đoạt vải dệt. Nhưng đường đường là công chúa, sẽ không cảm thấy việc nhỏ này có chỗ để so đo được chứ?

Huống hồ đó là mối quan hệ với Cố Ngôn… Giang Phi Vi cảm thấy thái độ của Cố Ngôn đối với mình giống như đùa giỡn với con mèo, hoặc là lười phản ứng, có tâm trạng thì sẽ trêu chọc nàng.

Hơn nữa ngộ nhỡ mình trêu chọc Vĩnh Ninh công chúa, khiến cho đại nhân vật phản diện không cao hứng…

Giang Phi Vi suy nghĩ miên man, không khỏi có chút oán giận vì sao Giang Trì Lăng vẫn chưa về nhà. Tuy rằng hiện tại Trung Cần Hầu phủ tốt hơn so với trước kia, nhưng vì sao nhiều chuyện cứ từng cái từng cái bám theo, nàng cũng muốn chống đỡ giúp phụ thân một phần.

Nàng đi đến cửa, vừa nâng mắt thì thấy Giang Đình vẫn còn quỳ. Ban đêm lạnh lẽo nên bóng dáng hắn ta cũng có chút run run.

Tra ma ma lặng lẽ nói với Giang Phi Vi: “Vừa rồi lão nô mới hỏi thăm, hôm nay thiếu gia ở trường học gây họa, đâu ai phạt đâu.”

Giang Phi Vi cảm thấy hắn ta đáng thương nên đem lò sưởi tay trong lòng ngực cho Xuân Oanh: “Ngươi đưa cho thiếu gia đi.”

Xuân Oanh gật gật đầu, nhận lấy lò sưởi rồi chạy đến bên người Giang Đình. Chỉ một lát, Xuân Oanh lại khó xử chạy về: “Thiếu gia không cần, còn nói… Không cần lấy lòng hắn.”

Trái lại Giang Phi Vi bật cười, tính tình thằng nhóc con này còn đáng ghét: “Nếu hắn không cần thì chúng ta quay về thôi.”

Hai ngày sau, Giang Phi Vi mang theo Xuân Oanh và Giang Vân Lan cùng nhau lên xe ngựa, đi Tướng Quốc Tự trước.

Giang Vân Lan cười cười thay Phi Vi chỉnh lại tóc cho gọn: “Muội muội, Vĩnh Ninh nghe nói muội hồi phủ, đặc biệt đưa thiệp mời đến, mời muội đi Tướng Quốc Tự, hôm nay nhận được lời mời đều là nữ tử danh môn dòng dõi quý tộc có quan hệ tốt với công chúa ở trong kinh, muội muội cũng làm quen một chút.”

Từ một tháng trước Vĩnh Ninh công chúa đã định ra tham gia hội Phật giáo, Tướng Quốc Tự sớm đã được đóng chặt đường, trong miếu không tiếp đãi khách hành hương khác.

Giang Phi Vi xuống kiệu, chỉ thấy hai bên đường nội quan đứng đầy, các nữ tử mang theo tỳ nữ chậm rãi đi về phía trước, đội ngũ trước mặt, có mười vị nữ tử đang đứng, áo dài màu hồng nhạt, mỗi người phân công xếp theo thứ tự, có bưng nước, có lấy hương, có cầm ô, có che chở cho người xuống xe ngựa.

“Muội xem, đó là Vĩnh Ninh công chúa.” Giang Vân Lan nhỏ giọng nói.

Tỳ nữ xốc màn xe lên, đầu tiên nhìn thấy một mã diện màu lam thêu chim hạc và mây đầy sức sống, đầu gối thêu hoa lê khi đi qua đi lại như ẩn như hiện, cái ô màu xanh chuyển động, lộ ra một khuôn mặt kiều diễm, mang theo kiêu căng rụt rè.

Nàng ấy nhìn về hướng phía sau, Giang Vân Lan hiểu ý cười, lôi kéo Giang Phi Vi đến trước mặt nàng ấy, hành lễ vấn an: “Vĩnh Ninh công chúa.”

Vĩnh Ninh công chúa tự mình nâng Giang Vân Lan dậy: “Ngươi là quận chúa được phụ hoàng thân phong, làm sao cần hành lễ với ta như vậy chứ?”

“Muội muội ta lần đầu tiên gặp công chúa, tổ mẫu đặc biệt dặn ta đừng để nàng phá hỏng quy củ.” Giang Vân Lan đem câu chuyện dẫn qua Giang Phi Vi.

Vĩnh Ninh công chúa liếc mắt nhìn Giang Phi Vi đang quỳ một cái: “Thì ra là ái nữ Giang Hầu gia, đứng lên đi.”

“Đa tạ công chúa.” Giang Phi Vi đứng dậy, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ Vĩnh Ninh công chúa trước mặt.

Vĩnh Ninh công chúa cũng là một nhân vật khó lường trong sách. Nàng ta vốn là được sinh bởi cung nữ, không tính là tôn quý, nhưng bởi vì lớn lên giống công chúa sớm đã qua đời của thái hậu, có thể dỗ dành tính tình không tốt của thái hậu một cách thỏa đáng, nên rất được yêu chiều sủng ái. Cố Ngôn cũng có chiếu cố nàng ta, ở trong cung có thể nói nàng ta nổi bật nhất. Cho dù đã gần hai mươi năm nhưng vẫn chậm chạp xuất giá, cũng không có người dám nói gì.

Mà khi Giang Phi Vi đánh giá vị Vĩnh Ninh công chúa, nàng ta cũng đánh giá vị ái nữ Giang Hầu gia.

Nàng ta vốn tưởng rằng Vân Lan chẳng qua nói đùa, hôm nay nhìn thấy, dung mạo Giang Phi Vi quả thực rất tốt, cộng thêm còn trẻ… Trong mắt Vĩnh Ninh công chúa không khỏi lướt qua một tia ghen tỵ.

“Bổn công chúa còn chưa còn chưa chúc mừng lão phu nhân đâu, cũng chưa chúc mừng muội muội, có thể trở về Hầu phủ, thật sự là trời xanh phù hộ.” Vĩnh Ninh công chúa nói xong thì thân thiết nắm tay Giang Phi Vi, đi đến phía chính điện.

Nhóm quý nữ đều đuổi kịp, vây quanh Vĩnh Ninh công chúa cười nói.

Mọi người đi lên bậc thang, bước vào bên trong điện, mênh mông có không ít người. Một tiểu sa di tạm thời không chạy ra ngoài, đành phải trốn tránh ở một bên cạnh; hắn ta thấy công chúa vào điện thì nhanh như chớp chạy ra ngoài, không ngờ rằng lại đυ.ng tỳ nữ của Vĩnh Ninh công chúa.

Tỳ nữ kia ai da một tiếng, đẩy tiểu sa di ngã trên mặt đất.

Vĩnh Ninh công chúa nghe tiếng quay đầu tới: “Thúy Trúc, làm sao thế?”

“Còn tiểu sa di này ở lại trong điện. Chính là thuộc hạ Cố Đốc công lười biếng, cũng chưa thu dọn sạch sẽ.” Thúy Trúc oán giận nói.

“Thôi, hắn mới làm Đề đốc Đông Xưởng, phụ hoàng phái làm không ít chuyện, làm sao lo lắng chuyện nhỏ không đáng kể này?”

Lời này của Vĩnh Ninh công chúa giống như đang biện giải cho Cố Ngôn, đã có vài phần ý tứ bản thân bị xem nhẹ, toàn bộ thái giám trông coi ở bên cạnh đều quỳ xuống: “Nô tài có tội.”

Vĩnh Ninh công chúa vẫy tay, để cho bọn họ đứng lên: “Phật tổ trước mặt, cũng đừng làm như vậy.”

Giang Phi Vi nhìn Vĩnh Ninh công chúa diễn xuất, không khỏi bĩu môi, xem ra người mà nhân vật phản diện ái mộ cũng không ra sao.

“Nàng a, thích mượn Cố công công đùa giỡn ra oai, lại ghét bỏ người ta nói nàng là cậy nhờ thế lực hoạn quan.”

Giang Phi Vi quay đầu thì thấy một tiểu cô nương mang trường sam màu xanh biếc, nàng ấy thấy Giang Phi Vi quay đầu, chủ động tự giới thiệu: “Ta tên là Ngụy Yên Nhiên, a, chúng ta đi.” Nàng ấy kéo Giang Phi Vi qua, cùng nhau bái phật.

Ngụy Yên Nhiên, đích nữ con vợ cả Trấn quốc công phủ, chất nữ Hoàng hậu, địa vị tôn quý.

Nàng ấy có chút hưng phấn nói với Giang Phi Vi: “Ta biết ngươi! Ngươi là Giang Phi Vi đúng không! Ta mới nghe phu nhân nói, ngươi dựa vào thực lực bản thân, đem toàn bộ người hầu giở thủ đoạn trộm đồ trong hậu viện trừng phạt toàn bộ! Ngươi thật là lợi hại!”

Giang Phi Vi bị nàng ấy nói ra thì có chút đỏ mặt: “Thật ra cũng không phải…”

Giang Phi Vi còn chưa nói xong, Ngụy Yên Nhiên lại tự mình ngoảnh lại tự nói: “Ngươi cũng không thích Vĩnh Ninh công chúa đúng không? Ta cũng không thích! Nếu không phải mẫu thân ta kể, tình cảnh của cô mẫu ở trong cung không tốt, ta phải cùng nàng tạo quan hệ tốt, nếu không ta cũng không đến cái pháp hội này đâu, thật nhàm chán!”

“Ngụy cô nương, lời này không nên nói với người xa lạ thì tốt hơn.” Giang Phi Vi thấy cái miệng nàng ấy không thể ngăn cản, do dự mà nhắc nhở một chút.

“Dù sao người trong thiên hạ đều biết nói Hoàng thượng thích Hứa quý phi, có cái gì mà không thể nói, hơn nữa, ta rất thích ngươi! Đúng rồi, Giang hầu gia tìm được ngươi chắc rất vui vẻ, vì chính thất mà mười năm không tái giá, điệu bộ trong kịch bản đúng là tình cảm!...”

“Vậy mà không nghĩ tới, Yên Nhiên muội muội nguyện ý cùng Phi Vi chơi đùa ầm ỹ.” Giọng nói Vĩnh Ninh công chúa đột nhiên vang lên.

Ngụy Yên Nhiên thản nhiên nói: “Ta và Phi Vi mới gặp đã quen, khó tránh khỏi nhiều lời vài câu.”

“Đúng lúc, các vị ở đây còn chưa biết đúng không? Đây là Giang Phi Vi, là nữ nhi thất lạc nhiều năm của Giang Hầu gia.” Vĩnh Ninh công chúa giới thiệu cho mọi người.

Các vị quý nữ đương nhiên biết Giang Phi Vi, cũng là lần đầu gặp mặt, tất cả mọi người tò mò đánh giá nàng.

“Giang cô nương lớn lên ở quê, khó tránh khỏi thô tục một chút, nhưng nàng là muội muội Vân Lan, cho dù là vì bổn công chúa, mọi người cũng tha thứ nhiều hơn một phần.”

Một vị quý nữ đón ý nói hùa: “Đúng vậy, tam cô nương mệnh khổ, có thể còn sống tìm trở về đã là khó khăn. Quy củ hay gì đó, phá hỏng một chút cũng không nghiêm trọng.”

“Công chúa! Quy củ của tam muội muội tốt lắm!” Giang Vân Lan giả vờ trách mắng, cũng chờ cho tất cả mọi người nói xong.

Trong lòng nàng ta rất vui vẻ, đây là công chúa thay mình ra mặt!

Vĩnh Ninh công chúa cũng chưa khiến cho đề tài dừng trên người Giang Phi Vi quá lâu, nàng ta lại chuyển đề tài khác, Giang Phi Vi cũng không để ý cái khıêυ khí©h không phóng khoáng này, nghe câu được câu không, ăn trái cây trên bàn.

Qua một tách trà, một hòa thượng mang áo cà sa bước vào bên trong cánh cửa, Vĩnh Ninh công chúa gật gật đầu: “Tịnh Không pháp sư.”

“A di đà phật, công chúa phúc tuệ song tăng, như ý cát tường.” Tịnh Không pháp sư hơi hành lễ với Vĩnh Ninh công chúa: “Còn mời công chúa, quận chúa và chư vị tiểu thư cất bước, pháp hội đã chuẩn bị tốt.”

Tịnh Không pháp sư dẫn mọi người đến một chỗ trong điện, cuối cùng bắt đầu pháp hội.

Hiện tại có các hòa thượng tụng kinh, đợi đến khi kết thúc, Vĩnh Ninh công chúa mang theo các vị quý nữ tiền hành cúng lễ, chờ sau khi kết thúc quy trình, lại từ Tịnh Không pháp sư bày tỏ mở phật pháp.

Thật vất vả lần lượt tới nghe Tịnh không pháp sư giảng phật pháp, hắn ta vẫn cứ lải nhải, Giang Phi Vi cảm thấy so với học môn toán ở kiếp trước còn gian nan hơn nhiều, mí mắt cũng không chịu được chống đỡ nâng lên.

Ngụy Yên Nhiên lặng lẽ nói với nàng: “Thật ra cơm chay của Tướng Quốc Tự rất ngon, nhưng tại sao vẫn chưa nói xong…”

Nàng ta còn chưa nói xong, ngọn nến trước bức tượng phật bỗng nhiên sáng lên!

Các vị tiểu thư đều sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, ánh nến hai bên đại điện cũng bỗng nhiên sáng lên!

“Cái này… không có! Tại sao nến lại sáng!” Trong điện mờ tối phụ trợ với ánh nến càng thêm tối tăm, có quý nữ nhát gan đã bật khóc nức nở.

“Các vị thí chủ đừng hoảng sợ, sợ là có thứ gì đó dơ bẩn tiến vào đây, đây là phật tổ muốn chúng ta cảnh giác.” Tịnh Không pháp sư cầm lấy thiền trượng, đi đến trước cây nến tìm hiểu một chút, đột nhiên có một cơn gió, Tịnh Không pháp sư chớp mắt nhìn theo phương hướng ánh nến phất phới.

Tịnh Không pháp sư thẳng đứng đi qua, dừng lại trước mặt Giang Phi Vi: “Từ khi thí chủ còn bé, phụ thân chưa từng đi theo bên người?”

Giang Vân Lan có chút lo lắng hỏi han: “Muội muội của ta mới tìm về gia đình, Tịnh Không pháp sư, tại sao ngài biết được?”

“Xuất thân thí chủ có một khí âm tà, cái này không thể tiêu trừ, cần có dương khí của phụ thân tiến hành áp chế, nhưng phụ thân của thí chủ chưa từng đi cùng, làm cho khí âm tà này càng tăng thêm, khiến cho thí chủ hình thành thể chất dễ dàng va chạm tai họa tối tăm.” Tịnh Không pháp sư nhíu mày nhìn Giang Phi Vi: “Chỉ cần là người thân thiết với thí chủ, để dễ dàng nhận tai họa.”

Lời này của Tịnh Không pháp sư vừa nói ra, vài vị quý nữ gần Giang Phi Vi đều xê dịch ra sau.

Giang Vân Lan vội hỏi: “Cái này có biện pháp gì không?”

“Khó giải.” Tịnh Không pháp sư có chút thương hại nhìn Giang Phi Vi.

Nhất thời không khí có chút áp lực, Vĩnh Ninh công chúa nhíu nhíu mày, hỏi: “Hôm nay chúng ta cũng sẽ gặp tai họa?”

“Có bần tăng ở đây, nhất định sẽ bảo vệ sự an toàn của các vị tiểu thư.” Tịnh Không pháp sư đột nhiên vung thiền trượng trong tay, điểm điểm trên vai Giang Phi Vi, như là tranh đấu cùng cái gì đó bình thường.

Tất cả mọi người nín thở, không dám phát ra tiếng; đột nhiên ở giữa khoảng không, Giang Vân Lan đột nhiên kinh sợ kêu lên: “Tịnh Không pháp sư! Thiền trượng của ngài có máu!”