Chương 23: Từ hôn: Chưa bao giờ có quan hệ gì cả

Edit: Gia Duệ

Beta: Hạ Nhi Liên Y

Giang Phi Vi trở lại trong phòng, ngược lại là một đêm mộng đẹp, nàng bỏ qua bánh ngọt Cố Ngôn đưa tới.

Ngày thứ hai, các quý nữ các nhà chuẩn bị trở về, Giang Phi Vi thoáng nhìn đôi mắt thâm đen của Giang Vân Lan, trong lòng hiểu rõ.

Giang Vân Lan chủ động mở lời: “Hôm qua muội ngủ có ngon không? Giường ở đây ta ngủ không quen, nó rất là cứng.”

“Tỷ tỷ ở nhà được nuông chiều, không quen cũng là đương nhiên.” Trong lòng mình có quỷ nên sẽ không ngủ được.

Giang Vân Lan nhìn dáng vẻ trấn tĩnh của Giang Phi Vi thì cảm thấy trong lòng nghẹn lại.

Đâu phải nàng ta chỉ coi thường Giang Phi Vi, thật sự là quá khinh địch.

Bản thân Lan thị quá ngu xuẩn, bị tính kế cũng thôi đi, tự mình và Tịnh Không pháp sư đặc biệt sắp xếp một cái bẫy nhưng lại bị nàng khéo léo hóa giải, nàng ta không hiểu vì sao Giang Phi Vi biết những diệu kế kia. Xem ra ngày sau còn phải chú ý cẩn thận mới được...

Giang Phi Vi thấy trong mắt nàng ta biến hóa khôn lường thì thở dài.

Mặc dù tử nhỏ Giang Vân Lan không có phụ mẫu nhưng có thể nương tựa vào thế lực Hầu gia, từ Quận chúa lên Hoàng hậu, một đường có thể nói là thuận buồm xuôi gió, tất cả tâm tư đều tiêu tốn vào tình yêu hận thù với tam hoàng tử.

Mặc dù mình đến đã làm thay đổi tình huống trong sách nhưng nàng rộng lượng hơn, nào có nhiều chuyện như vậy.

Nàng không muốn trêu chọc Giang Vân Lan, nhưng nàng ta đem mình thành kẻ địch giả tưởng, năm lần bảy lượt tìm phiền toái, bản thân cũng sẽ không tiếp tục nhường nhịn!

“Không phải Vĩnh Ninh công chúa nói hôm nay có vài hoạt động sao?” Ngụy Yên Nhiên cảm thấy có chút kì quái.

Giang Vân Lan cau mày: “Dù sao hôm qua đã phát sinh chuyện như vậy, suy cho cùng để mọi người sớm trở về nhà thì tốt hơn.”

Mọi người đi tới cửa, lại phát hiện trước miếu rất rộn ràng, nha hoàn các nhà đứng chật ních, nhìn thấy nhóm quý nữ đi ra lại hỗn loạn nhào lên, thậm chí có vài phu nhân trực tiếp xuống xe, ôm chặt nữ nhi của mình, khóc ô ô.

Đây là tình huống gì thế? Giang Phi Vi còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy có người gọi mình: “Phi Vi!”

Giang Phi Vi theo tiếng gọi nhìn lại: “Phụ thân! Sao người lại tới đây!”

Giang Trì Lăng thấy Giang Phi Vi không có chuyện gì thì nhẹ nhàng thở ra: “Đi! Chúng ta về phủ trước.”

Giang Vân Lan cũng đi lên phía trước: “Phụ thân, việc người cần làm đã xong rồi sao? Trước đó còn sai người nói còn cần mấy ngày nữa.”

Giang Trì Lăng gật đầu qua loa: “Đúng vậy, con cũng mau lên xe đi, tổ mẫu rất lo lắng.”

Giang Vân Lan thấy thái độ của Giang Trì Lăng, bất mãn trong lòng lại càng tăng thêm, đã qua nhiều năm, Hầu gia đối xử với nàng ta cũng không quá nhiệt tình, chỉ là tính tình của Hầu gia lạnh nhạt mà thôi. Nhưng nhìn thái độ nàng ta đợi Giang Phi Vi, ông ta căn bản không xem mình là nữ nhi ruột thịt mà cưng chiều!

Nội tâm nàng ta càng thêm ủy khuất, lúc phụ thân đi, bản thân còn nhỏ tuổi. Nàng ta bị gửi đến Hầu phủ, vốn dĩ cho rằng mình có thể ăn ngon mặc đẹp, sống một cuộc sống được nuông chiều nhưng nàng ta có cố gắng thế nào thì Hầu gia cũng chỉ coi nàng ta là trẻ mồ côi của thuộc hạ, bây giờ nữ nhi thân sinh trở về, càng đối xử với nàng ta như người ngoài!

Giang Trì Lăng không biết tất cả bất mãn của Giang Vân Lan, năm đó bè cánh tranh giành, người mình hao tổn không ít, ông ta đều cố gắng đối xử tốt với trẻ mồ côi, chỉ có Giang Vân Lan được mẫu thân yêu thích, không chịu nổi yêu cầu của mẫu thân nên mới để cho nàng ta đổi họ, thu dưỡng làm nữ nhi đại phòng.

Ông ta đem Giang Phi Vi hộ tống lên xe ngựa, cùng nhau ngồi trong xe, nhưng xe ngựa các phủ kiệu đều đi ra bên ngoài, nhất thời không có cách nào xuống núi.

Giang Phi Vi nhỏ giọng hỏi: “Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lộn xộn như vậy?”

Giang Trì Lăng thấy nàng không có gì đáng ngại, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống: “Hôm qua có phải người của Đông Xưởng xông vào có đúng không? Con có bị thương không? Không bị bọn họ làm khó xử chứ?”

Giang Phi Vi lắc đầu, Giang Trì Lăng mới nói cho nàng những chuyện đã xảy ra.

Bây giờ triều đình tranh giành ngôi vị Hoàng đế càng kịch liệt, các lão thần sợ bi kịch tiền triều tái diễn thêm lần nữa, cho rằng lập Hoàng trưởng tử do Hoàng hậu sinh ra làm Thái tử mới là hợp lý. Hết lần này tới lần khác Hoàng thượng không thích Thái tử, một lòng muốn lập nhị hoàng tử do Hứa quý phi sinh ra thành Thái tử, hai bên tranh chấp không ngừng, chuyện lập Thái tử này cứ như thế gác lại.

Chẳng qua nhị hoàng tử có góp công nhỏ trong trận chiến ở Ngõa Lõa, Hoàng thượng liền thay đổi suy nghĩ lập hắn ta làm vua. Nhưng sự cân bằng ở bên trong một khi bị đánh phá thì sẽ không có cuộc sống yên ổn.

Một nhóm bè cánh đại hoàng tử chuẩn bị cùng nhau dâng sớ, mong muốn Hoàng thượng lập đại hoàng tử làm Thái tử, lại nói tạm thời không phong nhị hoàng tử làm vương, tránh giang sơn bất ổn.

Riêng Cố Ngôn dựa vào cơ hội Vĩnh Ninh công chúa mở tiệc chiêu đãi tiểu thư các phủ, đem nhóm quý nữ khống chế bên trong Tướng Quốc Tự, coi đây là sự uy hϊếp, trực tiếp dò xét phủ đệ mấy quan viên.

Bởi vì bận tâm đến an nguy của nữ nhi cho nên không dâng sớ; có chút thề sống chết không theo, trực tiếp phán quyết tội âm mưu tạo phản, ném vào trong nhà lao Đông Xưởng.

“Nhưng… mấy ngày gần đây không được dâng sớ, chờ các tiểu thư trở về nhà an toàn thì vẫn có thể dâng lên.”

Giang Trì Lăng thở dài: “Hoàng thượng phái Đông Xưởng ra tay cứng rắn mạnh mẽ như vậy chính là bày tỏ thái độ. Một là phát tiết bất mãn của hắn đối với tin tức bị rò rỉ, hai là cho thấy uy nghiêm của Hoàng đế. Đại đa số hạ thần đều hiểu, dĩ nhiên là không muốn lại dâng sớ đắc tội với Hoàng thượng.”

“Chờ nhị hoàng tử được phong vương lại nhận được đất phong, kết giao triều thần, chiêu mộ tư binh cũng rất thuận tiện, cuối cùng đại hoàng tử ở cung điện cũng không thể so được!”

Giang Phi Vi nhớ lại một chút, ở trong sách, đúng là Hoàng thượng đã lấy lí do thân thể Hoàng hậu không được tốt, vây Thái tử ở trong cung. Cuối cùng Thái tử “Thanh quân tắc”(*), gϊếŧ nhị Hoàng tử. Không nghĩ tới Tam hoàng tử luôn không màng danh lợi lại đột nhiên khởi binh, đoạt được ngai vàng.

*Ám chỉ chuyện xóa bỏ những kẻ tay chân và những kẻ xấu xa ở bên cạnh nhà vua. (Theo Baidu)

Nhặt được tiện nghi không nói, dang tiếng cũng không tệ lắm, Giang Phi Vi nghĩ đến tam hoàng tử trong sách thâm tình chậm rãi ôm lấy Giang Vân Lan, nói cái gì mà ‘Trẫm vì để cho nàng trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ nên mới làm Hoàng đế’, loại lí do thoái thác buồn nôn liền không nhịn được đổ mồ hôi trán.

Giang Trì Lăng thấy Giang Phi Vi giống như thất thần, vội vàng nói: “Những thứ này chắc con cũng không có hứng thú! Ta xin lỗi vì đã nói những thứ con không thích nghe.”

“Không, con thật cảm thấy rất hứng thú... Đúng rồi, vậy Vĩnh Ninh công chúa có dính đến danh tiếng đồng lõa hay không?”

Giang Trì Lăng lắc đầu: “Vĩnh Ninh công chúa đã sớm đưa thϊếp mời, Đông Xưởng cũng coi như là không đến sớm như thế. Chẳng qua Vĩnh Ninh công chúa luôn luôn kiêu ngạo, lần này Đông Xưởng sợ là đã đắc tội với nàng ấy.”

Hai phụ tử nói một chút tình hình gần đây, xe ngựa cũng thuận lợi đến Hầu phủ.

Đám người xuống xe mới phát hiện trước cửa đậu chiếc kiệu mềm tám người khiêng, kiểu dáng y phục đều là của tùy tùng ở trong cung, có gã sai vặt vội vàng chạy đến: “Lão gia, là tam hoàng tử đến! Lão phu nhân để tiểu nhân nghênh đón người và tam cô nương đi vào!”

Xem ra là tam hoàng tử đến từ hôn!

Giang Phi Vi không quan tâm, chẳng qua là lời nói đùa ngoài miệng, tam hoàng tử như vậy, mặc dù lộ ra vẻ coi trọng Trung Cần Hầu phủ nhưng ở trong mắt Giang Phi Vi lại thành chuyện bé xé ra to.

Trong sách Giang Phi Vi cũng không tham gia yến hội của Vĩnh Ninh công chúa. Nhưng hiện nay mình vừa mới vì chuyện lập Thái tử từ Tướng Quốc Tự trở về đã bị Hoàng tử Hứa quý phi từ hôn, người ngoài nhìn thấy còn tưởng rằng Trung Cần Hầu phủ là phe cánh của đại hoàng tử, chọc đến Hứa quý phi không thoải mái chút nào.

“Vân Lan, con về phòng trước đi. Lão phu nhân gọi ta với Phi Vi đi một chuyến.” Giang Trì Lăng dặn dò nói.

“Vâng, phụ thân.” Giang Vân Lan nhìn thân ảnh hai người đi xa, phát giác được chuyện không đơn giản: “Ngưng Bích, ngươi đi do thám xem có chuyện gì.”

“Tỷ tỷ không cần phái Ngưng Bích đi.” Giang Ngọc Thanh ra ngoài đón Giang Vân Lan, nhỏ giọng nói: “Muội cũng đã hỏi, tam hoàng tử đến từ hôn!”

“Tam muội muội và tam hoàng tử có hôn ước? Sao chưa từng nghe qua?”

“Chẳng qua là một câu nói đùa của Hứa quý phi năm đó, ai cũng không đề cập tới chuyện này, may nhờ tam hoàng tử còn coi là thật, đoán chừng là sợ Tam muội muội quấn lấy không tha.” Giang Ngọc Thanh có chút hưng phấn: “Nghe nói tam hoàng tử tướng mạo tuấn tú, lại còn rất nho nhã, tỷ tỷ, không bằng chúng ta đi xem một chút!”

Giang Vân Lan có chút hiếu kì, nhưng vẫn do dự nói: “Tổ mẫu đã dặn dò, sợ là không tốt lắm.”

“Sợ cái gì! Chúng ta lén xem, tổ mẫu sẽ không tức giận, tỷ tỷ tốt, tỷ đi cùng với muội đi...”

Chính sảnh.

Lão phu nhân nhìn tam hoàng tử không làm bộ, trong lòng có chút tiếc nuối. Nếu như Trung Cần Hầu phủ cường thịnh như trước, vượt qua người tam hoàng tử cũng không phải là không có khả năng.

Thường ma ma đi vào trong phòng, hành lễ bẩm báo: “Phu nhân, lão gia và tam tiểu thư đã trở về.”

Giang Phi Vi đi theo Giang Trì Lăng vào chính sảnh đã trông thấy công tử áo bào màu tím ngồi trên ghế chủ vị, mặc dù y phục hoa lệ nhưng lại làm cho người khác có cảm giác ôn tồn lễ độ, chắc hẳn là tam hoàng tử.

Chờ phụ thân vấn lễ xong, nàng cũng bắt kịp: “Bái kiến tam hoàng tử.”

Tam hoàng tử nhìn thấy Giang Phi Vi lại ngây ngẩn cả người.

Đây không phải là cô nương mà hôm đó mình gặp ở Thúy Vi các sao!

Hôm nay nàng mặc một bộ áo dài vân mây màu xanh lá cây, mặt không bôi phấn, môi điểm chút đỏ thẫm, ngược lại khiến đôi mắt hạnh càng thêm linh động, ngay cả trân châu tua rua ở giữa tóc mai cũng biến sắc mất phần.

Tam hoàng tử nửa ngày không nói chuyện, lão phu nhân thăm dò nhắc nhở nói: “... Tam hoàng tử?”

Lúc này tam hoàng tử mới kịp phản ứng, vội vàng nói: “Mời cô nương đứng dậy.”

Lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, bà ta và Giang Trì Lăng trao đổi ánh mắt, âm thanh mềm mại nói với Giang Phi Vi: “Phi Vi à, mẫu thân ngươi năm đó tiến cung bái kiến Hoàng hậu có duyên gặp mặt Quý phi nương nương một lần. Lúc ấy hai người vừa quen đã thân liền nói mấy câu đùa giỡn, nếu trong bụng mẫu thân ngươi là nữ hài thì cùng với tam hoàng tử định việc hôn nhân.”

Bà ta thấy Giang Phi Vi không có biểu tình gì mới tiếp tục nói: “Bây giờ cảnh còn người mất, Quý phi nương nương sợ lời nói đùa năm đó truyền đi sẽ làm người ta hiểu lầm. Hôm nay đặc biệt để tam hoàng tử tự mình đến đây nói rõ ràng. Năm đó nói như vậy thôi, cũng không nên làm trễ chuyện hôn sự của ngươi.”

“Tổ mẫu, tôn nữ hiểu rồi.”

Bình thường nữ tử bị lui cưới trong lòng khó tránh khỏi khổ sở, Giang Phi Vi lại hết sức bình tĩnh: “Dân nữ và tam hoàng tử chưa từng có bất kì quan hệ nào.”

Lão phu nhân gật đầu, đối với sự lạnh nhạt của nàng hết sức hài lòng, xem ra Giang Phi Vi này vẫn có thể uốn nắn.

Không biết sao khi tam hoàng tử nghe nàng nói chưa hề có bất kì quan hệ, vốn là tâm tình áy náy càng không khỏi căng thẳng, hắn ta vội vàng nói bổ sung: “Trong lúc nói đùa định ra hôn sự cô nương quả thực không ổn. Nếu bản hoàng tử gặp được nữ tử mình ngưỡng mộ, chắc chắn...” Hắn ta đột nhiên phát giác được lời nói của mình không ổn nên ngừng lại.

Giang Trì Lăng vội vàng hòa giải: “Tam hoàng tử là người lương thiện, vi thần xúc động vô cùng. Tiểu nữ mới từ Tướng Quốc Tự trở về, thân thể mệt mỏi gặp tam hoàng tử thật sự là thất lễ, còn xin tam hoàng tử...”

Giang Trì Lăng còn chưa dứt lời, đột nhiên từ sau tấm bình phong truyền tới một tiếng bịch. Tấm bình phong không thăng bằng lại ngã sang người bên cạnh!