Chương 26: Dưới gốc cây hoa lê Giang Phi Vi không dám nhìn hắn...

Edit: Trúc Linh

Beta : Thiên Mạc

Cố Ngôn duỗi tay muốn lấy đồ vật mà Huyền Mễ đang ngậm trong miệng nhưng Huyền Mễ tức giận không muốn cho hắn lấy đi.

“Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời.” Trên môi Cố Ngôn mang theo nụ cười một chút tức giận cũng không có, cái đuôi của Huyền Mễ rũ xuống, uể oải đi lên một bước, bỏ đồ đang ngậm trong miệng ra.

Cố Ngôn nhìn hóa ra là một chiếc khăn tay phía góc có thêu đóa hoa mai.

Cố Cung lại gần, nhìn một chút: “Chắc là khi ra ngoài đi dạo nó đã nhặt được khăn tay của một vị cô nương nào đó… Trình độ thêu thùa này cũng không được điêu luyện, nô tài sẽ mang cái này đi vứt.”

Cố Cung khom người muốn lấy khăn thì thấy Cố Ngôn gấp khăn lại, nhét vào trong ngực.

Hắn trợn mắt há mồm nhìn động tác của Cố Ngôn, từ trước đến giờ cha nuôi luôn ưa sạch sẽ, cái khăn kia còn dính nước miếng của Huyền Mễ…

Cố Ngôn liếc hắn ta một cái: “Nếu không có việc gì nữa thì lui xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi rồi, chuẩn bị một canh giờ sau hồi cung.”

“Vâng.” Cố Cung và Hứa Bạch rời khỏi phòng. Hứa Bạch cẩn thận hỏi: “Đại ca, chủ tử lấy cái khăn kia là muốn làm gì?”

“Làm sao ta biết cha nuôi đang nghĩ gì chứ?” Cố Cung cũng không muốn suy nghĩ quá sâu về vấn đề này: “Hơn nữa chỉ là đồ vật bên người của nữ nhân, muốn cái ấy làm gì…”

Bước chân của hắn ta đột nhiên dừng lại, nhớ tới lần trước có người báo cáo với cha nuôi về tin tức của Phi Vi cô nương, mấy ngày nay nàng đang ở Cố phủ, đi theo Cố Tình cô nương học thêu thùa. Mà Cố phủ lại ở ngay bên cạnh hậu trạch của cha nuôi…

Huyền Mễ là lấy trộm khăn của Phi Vi cô nương!?

Giang Phi Vi thất thần về phủ, như thường lệ đến thỉnh an lão phu nhân sau đó về phòng.

Nàng ngồi phịch lên giường, trong lòng buồn rầu, cảm thấy bản thân như bị ma ám mới nghĩ Huyền Mễ ở đây có khi nào Cố Ngôn cũng ở gần đây không, bây giờ thì tốt rồi, chiếc khăn mà nàng tốn cả nửa ngày trời để thêu cũng bị nó ngậm mang đi luôn!

Tra ma ma gõ cửa: “Cô nương, lão phu nhân gọi người qua chỗ phu nhân một chuyến.”

“Không phải ta mới thỉnh an về sao? Sao lại gọi ta qua đó nữa?”

“Nghe nói Lan thị tới, nói có việc muốn tìm người, nhưng tìm có việc gì lão nô không tiện hỏi.”

Giang Phi Vi xốc lại tinh thần, sửa soạn lại một chút rồi đi đến Thọ An Đường.

Quả nhiên Lan thị đã đến đây: “Lão phu nhân, con có chuyện tốt này muốn nói với người, cơm cũng chưa ăn đã lập tức trở về… À, tam cô nương tới rồi.”

Lan thị cười khanh khách nhìn Giang Phi Vi, nàng cảm thấy đây chắc chắn không phải việc gì tốt.

Lâm lão phu nhân cười: “Phi Vi, con lại đây, tổ mẫu có chuyện tốt này muốn nói với ngươi.”

Lan thị không chờ được đã cướp lời nói: “Hôm nay ta về Lan gia một chuyến, ta có gặp một bà con họ hàng ở xa, nàng ta có đứa con trai, mấy năm trước đã đậu tiến cử, vì muốn học hỏi thêm nên đã chuyển tới Kinh thành sinh sống. Ta cũng vừa mới gặp tên tiểu tử kia, quả thực cũng không tồi. Lão phu nhân không phải vẫn luôn lo lắng về hôn sự của ngươi sao? Hay là bây giờ gần quan được ban lộc, ngươi thử nhìn xem vị này của Lan gia chúng ta?”

Lâm lão phu nhân hỏi: “Tiểu tử kia tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Hay là để Trì Lăng tới đó xem trước?”

“Lão phu nhân, ngài không cần quá nóng lòng, con đã nói qua với nương của hắn, chờ ngày kia sẽ tới gặp mặt lão phu nhân, để cho tam cô nương tự mình xem xét.”

Giang Phi Vi nhìn Lan thị và Lâm lão phu nhân trò chuyện cũng không có ý định xen vào.

Ở trong sách cũng có đề cập đến việc Lan thị nhìn trúng con trai của người bà con xa này, cũng có giới thiệu cho nguyên chủ.

Người này tên là Tô Hằng Dương, là bà con xa rất xa của Lan thị, ba mươi tuổi mới trúng cử, hơn nữa cái danh trúng cử này cũng là dùng bạc để mua! Thế mà đôi mẫu tử này còn không biết ngại, cứ nghĩ được cử nhân là một bước lên trời nên đi khắp nơi khoe khoang.

Ở quê Tô Hằng Dương cũng làm hại không biết bao nhiêu đời của nữ tử ở đó, còn cho rằng bọn họ không xứng với mình mới đến Kinh thành muốn làm thân với Lan gia, muốn tìm một quý nữ về làm vợ rồi tìm cho hắn một chức quan an nhàn.

Lan gia vốn muốn đuổi hai mẫu tử này đi nhưng lại gặp phải Lan thị về nhà thăm.

Lan thị và mẫu tử Tô thị rất hợp nhau, muốn gả Giang Phi Vi cho Tô Hằng Dương nhưng không thể để Giang Phi Vi có con nối dõi. Chờ Giang Trì Lăng mất, Giang Viễn Hoằng kế thừa Hầu phủ, Lan thị sẽ cho Tô Hằng Dương chút bạc, hắn muốn nạp thϊếp thì nạp, muốn hưu Giang Phi Vi thì hưu, Hầu phủ sẽ không can thiệp.

Trong sách Giang Trì Lăng thấy Tô Hằng Dương không phải là người đáng tin cậy cho nên không cho phép Tô Hằng Dương đến ở rể, Giang Trì Lăng còn tranh cãi với Lâm lão phu nhân tới mức cả hai đều khó chịu.

Sau đó Tô Hằng Dương thấy tình hình không ổn, cố ý loan tin bậy bạ về Hầu phủ ở trong Kinh thành, nói cái gì mà trước đây Giang Phi Vi coi trọng hắn ta nhưng Giang Trì Lăng ghét bỏ xuất thân thấp hèn của hắn ta vân vân, việc này bị các phu nhân trong kinh truyền tai nhau những lời rất khó nghe, nguyên chủ lại không thể nào giải thích được cho bản thân dẫn đến sau này Giang Trì Lăng nhờ bà mối giới thiệu, trừ những người tham mê quyền quý của Hầu phủ ra thì không có kẻ nào nguyện ý cưới nguyên chủ.

Trong lòng Giang Phi Vi cảm thấy hoảng sợ, khi đọc tiểu thuyết chỉ thấy cuộc đời nguyên chủ rất bi thảm nhưng nàng ta lại luôn tự trách bản thân, tính tình lại cổ quái, nếu không vui sẽ tìm nữ chủ gây phiền toái mà tác giả lại viết rất ít về việc làm ác độc của Lan thị.

Bây giờ cốt truyện này cuốn nàng vào, Giang Phi Vi ngước mắt nhìn nụ cười của Lan thị… Nắm chặt tay, hận không thể đấm một cái lên đầu bà ta.

Lan thị thấy Giang Phi Vi im lặng không nói gì, trêu đùa nói: “Ngày thường tpam cô nương nhanh mồm dẻo miệng, sao hôm nay lại im lặng thế? Chẳng lẽ là thẹn thùng.”

Bà ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, khóe miệng gợi lên nụ cười châm biếm.

Là nữ nhi duy nhất do đại phòng sinh ra thì sao chứ? Chờ việc này thành công còn không phải chỉ là con kiến mặc bà ta xử trí?

Lão phu nhân thấy nàng không nói lời nào, nghĩ là nàng cảm thấy không vui: “Phi Vi, ngươi cũng biết tình hình của đại phòng có hơi đặc thù. Tuy rằng Tô gia có hơi kém nhưng sau này ngươi vẫn sẽ ở Hầu phủ cho nên không cần lo lắng sẽ chịu thiệt thòi, những ngày sống cùng nhau sẽ cực kỳ thảnh thơi. Sau này, nếu Tô cử nhân thành công danh toại, vào triều làm quan, như vậy không phải càng tốt hơn sao?”

Giang Phi Vi cười nhẹ: “Lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối. Chờ phụ thân về rồi hãy bàn lại chuyện này.”

Lan thị thấy trong lời nói của nàng mang ý cự tuyệt, bà ta làm sao mà bỏ qua cơ hội lúc Giang Trì Lăng không có ở đây mà chèn ép nàng chứ?

Bà ta giả bộ tận tình khuyên nhủ: “Phi Vi, ngươi lớn lên trong nhà thương gia, mặc dù trong kinh có nhiều nhà xứng với Trung Cần Hầu phủ nhưng nói đi nói lại ngươi không bằng các quý nữ được nuôi dạy ở Kinh thành, đến lúc bị nhà chồng bắt bẻ thì chỉ có ngươi khóc mà thôi.”

“Ngày kia ngươi cứ ở sau bức bình phong mà xem.” Lão phu nhân từ trước đến giờ nói một là một nói hai là hai, vẫy tay: “Hai ngày này ngươi ở trong phủ nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ phái người báo cho Cố phủ bên kia một tiếng.”

Giang Phi Vi biết giờ đây nàng có nói gì cũng vô dụng, liền hành lễ lui về phòng.

Nàng vừa đi vừa nhìn tòa phủ rộng lớn của Hầu phủ. Bóng đen di chuyển bị ánh sáng lấp ló của mặt trời nuốt chửng.

Đúng là có cách để giải quyết việc này nhưng đánh đi đánh lại trong bóng tối thế này rất nhàm chán.

Tra ma ma thấy nàng không vui thì nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tam cô nương, người cũng đừng trách lão phu nhân, chờ Hầu gia trở về sẽ làm chủ cho người. Ngày mai lão nô sẽ đi hỏi xem có gửi được thư cho Hầu gia hay không?”

Ngày hôm sau, Giang Phi Vi dậy từ sớm.

Hôm nay không cần đến Cố phủ, Giang Phi Vi cũng chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt nên đi dạo trong hoa viên của Hầu phủ giải sầu.

Nàng mới ra đến cửa, liền thấy một bóng dáng cao gầy đang nấp trong góc nhìn lén.

“Giang Đình, ngươi tới đây làm gì?”

Giang Đình thấy Giang Phi Vi hỏi hắn, không có chút để ý nào đến việc lần trước hắn vô lễ với nàng, im lặng một lúc rồi nói: “Tên Tô Hằng Dương đó… Vài ngày trước khi đến học đường, ta đã gặp hắn, hắn… Ngươi nhất định phải cẩn thận.”

Nói xong hắn ta cũng không quay đầu lại mà đi thẳng một mạch.

Giang Phi Vi kéo tay hắn lại: “Ngươi ăn sáng không? Ở đây dùng bữa với ta.”

Giang Đình lắc đầu: “Ta lén tới đây, giờ phải về rồi.” Tuy hắn ta không cần học tập nhiều nhưng nhị phòng không cho phép đứa nhi tử duy nhất này không có công danh được.

Giang Phi Vi thấy sắc mặt hắn không tốt liền nói: “Khoan đã!”

Nàng chạy về phòng lấy một chiếc hộp nhỏ: “Hôm qua ta có mang ít mứt hoa quả từ Cố phủ về, ngươi mang trên người ăn đi.” Nói xong liền nhét hộp vào tay hắn: “Mau về đi, đừng để thư đồng biết.”

Hắn ta thực sự không biết vì sao thư đồng đối với mình rất nghiêm khắc. Chẳng lẽ là do hạ nhân nói lung tung nên để nàng biết được… Giang Đình bỏ hộp nhỏ vào trong tay áo, chạy ra bên ngoài.

Giang Phi Vi thấy hắn ta đã chạy xa mới đi ra từ chỗ đó.

Lan thị ghét Giang Đình là do hắn ta được di nương sinh ra nhưng lại không thể không trông vào đứa nhi tử duy nhất này, vậy nên thái độ của bà ta đối với Giang Đình rất lạnh nhạt, yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc. Giang Đình không muốn đi học nhưng mỗi ngày đều phải đến học đường, học không tốt thì sẽ bị phạt, đúng là có chút đáng thương.

Thư đồng là nhi tử của thủ hạ Lan thị, trông coi hắn ta rất nghiêm. Việc Giang Đình nguyện ý mạo hiểm để tới đây nói cho nàng biết sự tình của Tô Hằng Dương làm nàng cảm thấy rất bất ngờ.

“Cô nương.”

Phía sau bất ngờ phát ra âm thanh, Giang Phi Vi sợ tới mức giật mình, quay đầu thấy Thập Lục tròn mắt nhìn nàng.

“Ngươi đi kiểu gì mà không phát ra âm thanh vậy? Nếu người khác thấy thì làm sao bây giờ?”

Thập Lục nghiêng đầu: “Nô tỳ đã xem xét xung quanh, không có ai cả.”

Nàng ấy lấy đồ từ trong ngực ra: “Chủ tử bảo nô tỳ đưa cái này cho cô nương.”

Giang Phi Vi ngạc nhiên, đây là chiếc khăn tay của nàng bị Huyền Mễ ngậm đi: “Làm sao hắn biết chiếc khăn này là của ta?”

“Cố phủ ở bên cạnh là phủ riêng của chủ tử, hơn nữa Huyền Mễ sẽ không ngậm đồ vật của người lạ, mấy ngày gần đây Giang cô nương học thêu thùa cùng Cố đại cô nương ở Cố phủ, đường thêu trên khăn cho thấy đây là người mới học.” Thập Lục nói ngắn gọn ý tứ của Cố Ngôn, Giang Phi Vi càng nghe mặt càng đỏ.

Thật mất mặt, thật may mắn khi không trực tiếp đưa cái khăn này cho Cố Ngôn.

Thập Lục chớp mắt: “Tâm trạng của cô nương không tốt sao?”

Giang Phi Vi cười nhẹ: “Rõ ràng như vậy sao?”

“Rất rõ ràng, cô nương có việc gì cần giúp nô tỳ sẽ giúp người, đảm bảo sẽ không bị phát hiện.” Vẻ mặt Thập Lục đầy chân thành.

Giang Phi Vi đột nhiên lay động.

Thân thể Giang Trì Lăng không tốt, nàng cũng không muốn làm phiền tới phụ thân, cũng không hy vọng bởi vì việc này mà quan hệ giữa phụ thân và Lâm lão phu nhân trở nên khó xử.

Nhưng còn Cố Ngôn…

“Ngươi có thể mang ta tới gặp Cố Ngôn?”

Thập Lục nhanh nhẹn đáp: “Vâng.”

Giang Phi Vi có chút kinh ngạc: “Ngươi không hỏi ta gặp hắn làm gì sao? Cũng mặc kệ liệu chủ tử của ngươi có đồng ý hay không?”

“Chủ tử nói nếu hôm nay người muốn gặp hắn thì hãy mang người tới.”

Cố Ngôn biết nàng muốn gặp hắn?

Giang Phi Vi trở về phòng nói với hạ nhân là muốn nghỉ ngơi. Sau đó để Thập Lục mang mình tới phủ riêng của Cố Ngôn.

Thập Lục dùng khinh công bay nhanh qua rừng cây, Giang Phi Vi lướt nhìn cảnh đẹp ở Kinh thành bỗng dưng cảm thấy trống rỗng.

Một lúc sau, Thập Lục vững vàng đáp trên sân của đình viện, dưới gốc cây cánh hoa lê bay lả tả rơi xuống mặt đất. Giang Phi Vi đi xuống liền thấy Cố Ngôn.

Hôm nay hắn mặc một bộ y phục màu xanh viền đen, đội chiếc mũ quan kỳ lân, tuy là trang phục của nội sử nhưng mặc trên người hắn lại sinh ra vài phần thư sinh. Hắn lười nhác ngồi dưới gốc cây đang rơi vô vàn viên ngọc vỡ.

Hắn nhìn vào mắt Giang Phi Vi, Giang Phi Vi lại không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ dám nhìn cơn gió thổi đi cánh hoa rơi trên vai hắn.

Cố Ngôn thấy nàng đứng dưới gốc cây, khẽ cười: “Ngây ngốc cái gì vậy? Ngồi xuống đi.”

“A, được.” Giang Phi Vi đi đến bàn nhỏ, đáng tiếc tiếng động trong sơn tuyền này không thể làm mát hai má của nàng, ngược lại còn làm cho tâm nàng hồi xuân, nàng có chút hoảng loạn vô tình dẫm phải mép váy.

Cố Ngôn nhanh chóng đứng dậy, vững vàng đỡ được Giang Phi Vi.

Tiếng cười vang lên bên tai, Giang Phi Vi đỏ mặt tới tận lỗ tai. Nàng vội vàng đứng thẳng, thu tay lại né tránh, Cố Ngôn thấy nàng giãy giụa, ánh mắt ảm đạm, đợi nàng đứng vững xong mới dời đi cánh tay đang đỡ lấy Giang Phi Vi.

Thấy nàng ngồi xuống, Cố Ngôn mới mở miệng: “Tìm ta có chuyện gì?”

Giang Phi Vi sảng khoái nói: “Thẩm thẩm của ta tìm cho ta được một mối hôn sự, nhưng người kia có chút không ổn, ta muốn nhờ Cố Đốc công giúp ta một chút.”

Cố Ngôn híp mắt: “Nếu như không có chuyện tốt gì thì ta không làm.”

“Ta có chút tin tức này, vị trí hiện giờ của Tô Hằng Dương là dùng chút thủ đoạn mới có được, mà người làm giao dịch với hắn chính là thủ hạ của Cố Cẩn, Tư Lễ Giám.” Giang Phi Vi thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Ngôn, có chút đắc ý nói: “Cùng họ với ngươi, lẽ nào cũng là con nuôi của lão tổ tông kia?”

“Đúng vậy. Năm đó, lão tổ tông làm việc thận trọng từ lời nói đến câu từ, sau này cũng bảo với chúng ta làm nô tài quan trọng nhất chính là cái này.” Trên mặt Cố Ngôn có chút hoài niệm: “Cố Cẩn đổi thành Cố Cẩn(*), Cố Thận đi Nam Kinh, Cố Hành mất đi, bây giờ nghĩ lại, có lẽ mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.”

*Chữ Cẩn ở đầu chỉ sự cẩn thận, chữ Cẩn ở sau chỉ nét đẹp như ngọc. Ý câu này là đổi tên có nghĩ phải làm việc thận trọng thành khen ngợi người như một viên ngọc quý.

“Ta vẫn luôn cảm thấy không đúng.” Thần sắc Cố Ngôn chuyền động, nhìn về phía Giang Phi Vi: “Ngươi lớn lên ở huyện Lê Thành nhưng đối với mọi chuyện lại cực kỳ quen thuộc. Đặc biệt là đối với sự tình của Trung Cần Hầu phủ.”

“Ngươi là mật thám lợi hại nhất Đông Xưởng tới điều tra đúng không?”