Chương 3: Ly biệt: Lần đầu nghe nói tìm thái giám giải oan

Edit: Hạ Nhi Liên Y

Beta: Hạ Nhi Liên Y

“Cái người câm kia đã chết!”

Cái rổ trong tay Giang Phi Vi rơi xuống đất phát ra một tiếng vang.

Mấy nha hoàn nghe thấy tiếng vang thì chạy đến nhìn: “Tốt! Thế mà trốn ở đây!”

Giang Phi Vi giữ chặt tay áo nha hoàn kia: “Mẫu thân ta làm sao vậy!”

Nha hoàn không để ý đến sự lo lắng của nàng một chút nào: “Ngươi không chạy trốn là được, phu nhân còn lo lắng chuyện lão già họ Hứa sẽ thất bại cơ.”

Cuối cùng Giang Phi Vi không thể bình tĩnh, nàng vượt qua mấy nha hoàn, vội vàng chạy về chỗ ở.

Không có khả năng, trong sách Hầu phu nhân vẫn chưa mất sớm như thế!

Trước cổng sân đã có không ít nha hoàn bà tử vây quanh, thấy Giang Phi Vi chạy tới thì cùng nhau lui ra nhường đường. Giang Phi Vi nhào về phía đầu giường, đưa tay tìm tòi, thân thể Hầu phu nhân đã lạnh như băng.

Đầu óc nàng trống rỗng.

Rõ ràng vừa mới nghĩ được biện pháp phá vỡ cục diện… Buổi sáng bản thân rời giường cũng không phát hiện được…

Nàng không thể phản ứng lại, một nha hoàn túm tóc nàng: “Có phải ngươi gϊếŧ hay không!”

“Buông ta ra!” Giang Phi Vi vô lực đá chân giãy dụa.

“Nói không chừng là như thế, nghe nói trong lòng nàng sớm đã ghi hận người câm, nếu không phải vì bà ấy liên lụy, tuyệt đối nàng sẽ không gả cho lão già họ Hứa.”

“Đúng vậy…”

Hứa thị đi đến nghe thấy nhóm người hầu thì thầm to nhỏ, lại thấy Giang Phi Vi không bỏ trốn, mang y phục bình thường dáng vẻ tức giận: “Lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối, cho dù ngươi không muốn, cũng không nên trút giận lên mẫu thân ngươi!”

Trong phòng cùng ồ lên.

Giang Phi Vi trừng Hứa thị: “Ngươi ngậm máu phun người! Có dám mời ngỗ tác đến khám nghiệm tử thi hay không?”

“Được, sao ta lại không dám? Còn không nhanh chóng đem nha đầu điên này nhốt lại, sau đó đem thi thể nâng ra ngoài khám nghiệm, đặt ở đây thật xui xẻo!”

Hứa thị không để ý chút nào, huyện Lê Thành là thiên hạ của bọn họ, một tiểu nha đầu thì có thể làm ra sóng gió gì?

Giang Phi Vi khẽ cắn môi, đầu tiên là nàng bày ra dáng vẻ cả người không có sức lực, để các bà vυ" già đưa nàng ra khỏi phòng, chờ sau khi rời xa khỏi đám người, đột nhiên nàng dùng sức, thoát ra khỏi sự ràng buộc, chạy nhanh ra bên ngoài.

Hai bà vυ" già không nghĩ rằng nàng đột nhiên vùng ra: “Mau bắt lấy nàng!”

Cơ thể Giang Phi Vi vốn rất kém, vết thương còn chưa tốt lên, nhưng nàng không dám dừng bước chân, dùng hết sức lực chạy đến chính sảnh.

Hôm qua nàng nghe Trương Địch nói, hôm nay cùng Cố Ngôn bàn chuyện cống nạp.

Chỉ có thể đánh cược một phen!

Nhưng nguyên chủ còn chưa trưởng thành, làm sao có thể chạy thoát khỏi hai bà vυ" già? Giang Phi Vi chạy đến cửa chính sảnh, đã bị một bà vυ" già giữ chặt, bịt miệng: “Bắt được!”

Giang Phi Vi dốc sức cắn bàn tay bà vυ", bà ta kêu thảm một tiếng, nghĩ rằng muốn buông nàng ra, Giang Phi Vi lại cắn không nhả.

Sức lực bà vυ" lớn, một tay đẩy Giang Phi Vi ngã vào tường, nàng cảm thấy xương cốt của mình đều bị chặt đứt, ngồi phịch trên mặt đất, trong lòng dần dần tràn ngập tuyệt vọng.

“Trời đánh!” Bà vυ" nhìn vết cắn trên bàn tay, bị rách da, bà ta tàn nhẫn đạp hai chân Giang Phi Vi, thấy nàng thành thật co lại thì túm lấy tóc nàng, muốn kéo nàng đi.

“A, ta đã nói chỗ này có trò hay để xem. Chỗ ở của Trương đại nhân không chỉ có phong cảnh đẹp, mỗi ngày đều xuất sắc ngoạn mục.”

Bà vυ" kia kinh hãi, quay đầu đi, chỉ thấy một đám khách nam đứng trên cửa, bà ta vội vàng quỳ xuống, chặn miệng Giang Phi Vi, nịnh nọt cười nói: “Điêu nô này không hiểu chuyện, làm phu nhân bị thương còn muốn chạy trốn, nô tỳ đang mang nàng trở về.”

Trong lòng Trương Địch thầm mắng Hứa thị ngay cả chuyện này cũng không thể xử lý tốt, đứng bên cạnh cười làm lành với Cố Ngôn: “Cố công công chê cười, ta sẽ bảo bọn họ rời đi ngay lập tức!”

Ông ta cho một cái ánh mắt, ý bảo bà vυ" già mang Giang Phi Vi đi xuống.

“Chúng ta còn chưa lên tiếng, ngươi thật sự sai sử?” Cố Ngôn cong lưng, ra vẻ muốn nhìn khuôn mặt Giang Phi Vi: “A, sao điêu nô này lại giống nhị tiểu thư Trương đại nhân thế?”

Hắn vẫn tươi cười ôn hòa như cũ, nhưng lại làm cho Trương Địch không rét mà run, lập tức ngậm miệng.

Giang Phi Vi lại hung hăng cắn tay bà vυ" già, bà ta sợ hãi kêu một tiếng, buông lỏng tay ra.

“Sáng nay mẫu thân ta đột tử, bọn họ vu khống là ta gây ra, Trương Địch ở huyện Lê Thành một tay che trời, khám nghiệm tử thi có thể giúp dân nữ giải oan! Công công xuất thân Tư Lễ Giám, bên cạnh có rất nhiều người ưu tú, cầu xin công công giúp dân nữ!”

Cố Ngôn nhìn Giang Phi Vi quỳ trên mặt đất, khuôn mặt bị máu làm bẩn, nàng cũng không để ý, cơ thể gầy yếu ngồi trên đất tha thiết, rất tin tưởng nhìn Cố Ngôn.

Tin tưởng?

Thật sự là khiến thiên hạ chê cười, lần đầu nghe nói tìm thái giám giải oan.

Từ trước đến nay hắn chán ghét chuyện vô nghĩa, nhưng chuyện này lại làm hắn sinh ra vài phần hứng thú hiếm có.

“Liên quan đến tính mạng, chúng ta đi xem.”

Cố Cung ở phía sau suýt nữa cười ra tiếng, cha nuôi nói ra lời này cũng thật kỳ quái.

Trương Địch thấy hắn cảm thấy hứng thú, vội vàng ngăn cản: “Chuyện này không ổn lắm! Ngộ nhớ quấy nhiễu ngài thì sẽ không tốt?”

“Trương đại nhân không cần lo lắng, chúng ta nhìn thấy người ta bỏ mạng, so với ngài thấy người sống còn nhiều lắm.” Cố Ngôn cười nói, thấy đối phương ngậm miệng, chuyển mắt nhìn Giang Phi Vi còn đang quỳ dưới đất: “Tiểu nha đầu, còn không mau dẫn đường?”

Giang Phi Vi thấy được đáp ứng, trong lòng vui vẻ, chống đứng lên, khập khiễng đi về phía phòng ở của mình.

Nàng đi chậm, Cố Ngôn cũng không thúc giục, còn thưởng thức phong cảnh xung quanh, giống như phủ Huyện lệnh còn tinh xảo hơn Hoàng thành ba phần.

Đợi đến sân, Giang Phi Vi đã phát hiện người của Cố Ngôn đã sớm chạy đến đây, đem những người liên quan tạm giữ lại. Ngay cả Hứa thị cũng quỳ trên mặt đất run rẩy, bà ta thấy Trương Địch thì đi lên: “Lão gia!”

Một tiểu thái giám tiến lên trước: “Chủ tử, vị phu nhân này là cắn lưỡi tự sát, không phải do người khác gϊếŧ chết. Hơn nữa vết thương cũ trên cánh tay nàng, là do người đánh gãy.”

Bị người đánh gãy? Trong mắt Cố Ngôn hiện lên một tia sáng, hắn không nhanh không chậm nhìn về phía Trương Địch.

Trương Địch vội vàng giải thích nói: “Vị phu nhân này là trước kia những năm cuối lưu vong đến nơi này của chúng ta, ta cứu nàng từ trong tay bọn sơn tặc, nàng đã bị như thế. Nhiều năm như vậy, đều là gia đình ta nuôi con gái nàng!”

Cắn lưỡi tự sát.

Giang Phi Vi hiểu được toàn bộ một chút.

Trong lòng nàng hối hận vô cùng, sớm biết như thế, sớm biết như thế… Nàng sẽ không nhận lấy ngọc bội, ít nhất có thể lưu lại chút ràng buộc Hầu phu nhân.

Vốn là có lòng tốt, lại làm sai chuyện.

Sự căm phẫn tích tụ sâu trong lòng nàng, nghe thấy Trương Địch nói hươu nói vượn, chỉ cảm thấy ngũ tạng bị thiêu đốt: “Trương Địch, ngươi dám thề không? Ngươi có dám thề tất cả những điều ngươi vừa nói là sự thật?”

Giang Phi Vi khúm núm nhiều năm như thế, giờ phút này cặp mắt hạnh như mũi tên nhọn bắn về phía Trương Địch. Hắn ngưỡng cổ, giống như lên pháp trường: “Đương nhiên ta dám! Đây đều là sự thật!”

“Được, ngươi dám, vậy ngươi dám không?” Nàng đem ánh mắt quét về phía Hứa thị, còn không chờ nàng ta trả lời, Giang Phi Vi lại nhìn về vυ" già trong sân: “Các ngươi ở phủ Huyện lệnh nhiều năm, các ngươi có dám không?”

Giang Phi Vi đi đến trước mặt Trương Địch, kéo tay áo lên, để lộ ra vết thương trên cánh tay phải.

“Nếu các ngươi dám nói lời Trương Địch là sự thật, mặc dù ta chết, cũng sẽ biến thành thiên lôi, băm các ngươi thành trăm mảnh! Cho các ngươi nhận sự thống khổ mà mẫu thân ta chịu đựng gấp trăm lần!”

Đối với người hiện đại như Giang Phi Vi nói đến quỷ thần không phải sợ, nhưng dù sao ở đây là cổ đại, dĩ nhiên trong sân lạnh ngắt như tờ.

Giang Phi Vi thấy không có người dám phản ứng, vẫn nỗ lực chống đỡ, nâng tay không dám buông.

Một đôi tay nhẹ nhàng khoát lên bờ vai run rẩy của nàng.

“Ngươi mệt rồi.”

Giang Phi Vi quay qua, thấy đôi mắt phượng của Cố Ngôn.

Nàng giống như đang tìm một tia xúc động ở bên trong, nhưng nàng chưa phân biệt rõ, cơn chóng mặt thổi qua khiến nàng té xỉu trên mặt đất.

Một tay Cố Ngôn đã giữ được nàng, tiểu nha đầu nhìn rất đáng thương. Cố Cung vội vàng tiến lên, đem Giang Phi Vi lui xuống.

Cố Ngôn nhìn thấy đám người quỳ đầy trong sân, vỗ vỗ tay, cao giọng nói: “Nếu chúng ta đã nhận được hoàng lệnh quan sát ý dân chúng, việc này cũng không thể bỏ qua được. Nếu án oan này phủ Huyện lệnh không thể giải quyết được, hai bên đã nhiều ngày không có chuyện gì, vậy để chúng ta xem xét đi.”

“Cố công công! Làm gì có án oan đâu! Ngài nói đùa có phải không?”

Cố Ngôn nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Trương Địch, trong lòng càng vừa lòng: “Yên tâm, ta chính là để cho thuộc hạ luyện tập có kinh nghiệm, Trương đại nhân tự nói mình trong sạch, làm sao lại lo lắng chứ?”

Trương Địch nhìn khuôn mặt hắn bị gió nhẹ thổi qua, chỉ cảm thấy mặt mày khá đáng ghét.

Cẩu hoạn quan này đã lừa đảo lấy trong tay mình ba vạn lượng bạc trắng, lại bị hắn ép buộc như thế, thu nhập béo bở kia còn có thể sót lại bao nhiêu!

Lại không muốn thì thế nào, nghĩ đến thủ đoạn của Cố Ngôn, Trương Địch cũng chỉ có thể thức thời: “Hạ quan hiểu được, hiểu được!”

Cố Ngôn vẫn không nán lại phủ Huyện lệnh, mà là đặt chân đến phủ đệ của mình ở huyện Lê Thành. Cố Cung thấy hắn trở về, cẩn thận tiến lên: “Cha nuôi, trong kinh truyền đến tin tức, lão tổ tông thúc giục ngài nhanh hơn một chút.”

Cố Ngôn không nhanh không chậm: “Sốt ruột thì có ích lợi gì, rốt ruộc có thể làm cho bạc đi ra sao? Gửi thư trở về, nói ta đã tóm được nhược điểm huyện Lê Thành, chờ việc thành, lại có hai vạn bạc trắng quay về kinh.”

“Nhiều như thế? Chúng ta chỉ là thừa dịp chụp cái mũ phu nhân lưu vong kia lên đầu Trương Địch mà thôi, nhất định hắn sẽ lấy ra nhiều bạc vậy sao?”

“Sẽ.”

Trực giác cha nuôi nhất định không sai! Cố Cung cười nói: “Xem ra ta phải chúc mừng cha nuôi trước, chờ chúng ta quay về kinh, hai mươi bốn giam lễ tiền sợ là đều thả án.”

Cố Ngôn nghĩ nghĩ: “Hài cốt vị phu nhân kia an bài thỏa đáng chưa?”

“Cha nuôi yên tâm, tất cả đều đã an bài tốt.”

“Vậy là tốt rồi.” Tiểu nha đầu kia giống như con mèo nhỏ, nhưng nếu trêu nóng nảy, sẽ cào người.

Cố Cung đem một cái khay đưa đến trước mặt Cố Ngôn: “Đây là đồ vơ vét được trên người tiểu nha đầu kia, cha nuôi xem qua hay không?”

Chỉ thấy trên khay đặt một cái ngọc bội, cũng không phải là ngọc thượng hạng, cũng không chạm trổ tinh xảo, bảy lượng bạc là có thể mua được.

Cố Ngôn nhìn nhìn, đem ngọc bội bỏ lại trên khay: “Mô phỏng hình dáng này lại, sau đó trả cho tiểu nha đầu kia.”

“Vâng!”

Mà đêm nay trong phòng Huyện lệnh, ngọn đèn dầu cả đêm chưa tắt.

“Lão gia, thϊếp không hiểu được, không phải chỉ là một tiểu…”

“Nàng còn nói!” Huyện lệnh nhìn dáng vẻ ngu xuẩn của Hứa thị, thiếu chút nữa hộc máu: “Nàng đem Giang Phi Vi cho Cố Ngôn, ta còn chưa tính sổ nàng đâu!”

Hứa thị trở mình xem thường: “Nha đầu gầy như hạt đậu, lão gia cũng hạ thủ được…”

“Nàng! Nàng!” Trương Địch khí huyết cuồn cuộn, từ trước đến nay hắn sợ tính tình nóng nảy của Hứa thị, nhưng hôm nay hắn không nhẫn nhịn được, đem người ở trong ngực hơn mười năm tuyên bố nói: “Nàng có biết năm đó nàng ấy mang theo vật tùy thân gì hay không, có ký hiệu của Hầu phủ không?”

“Việc này nếu bị Cố Ngôn điều tra ra, nhà chúng ta đừng mong giữ được cái đầu!”

Lúc này Hứa thị mới ý thức được tính nghiêm trọng: “Chả trách lúc đó tiện nhân kia không đem đồ vật cho ta bán lấy tiền… Nhưng không phải chúng ta sớm đã hạ độc nàng sao, Giang Phi Vi cũng sẽ không biết chuyện gì đâu.”

“Việc này không sợ điều tra, chỉ sợ đào sâu hơn.” Trương Địch nghĩ ngân khố của mình, trong lòng nhỏ giọt: “Chỉ có thể đem vốn mấy năm nay bỏ vào, đổi bình an.”