Chương 8: Công đường: Chắc chắn là Cố Ngôn uy hϊếp ngươi

Edit: Đỗ Thùy Anh

Beta: Hạ Nhi Liên Y

Tuy chỉ là một chân bị ướt giày tất, thế nhưng ngày hôm sau thức dậy, Giang Phi Vi bị ho khan.

Nguyễn An thấy giọng nói của nàng khàn khàn, sốt ruột đi vòng quanh: “Hôm qua cũng đốt than, sao vẫn bị bệnh? Chờ chủ tử trở về, nô tài vẫn nên cầu ngài tìm tỳ nữ cho cô nương.”

Giang Phi Vi chột dạ: “Khụ khụ... Không sao đâu, ta sẽ uống nhiều nước ấm hơn.”

“Nô tài đi mời thầy lang đến xem.” Nguyễn An đưa chén trà cho Giang Phi Vi, đang mở cửa thì lại thấy một tiểu tử chạy vào phòng: “Nguyễn công công, Cố Thận mang theo người xông vào!”

Hắn còn chưa nói dứt lời, một mũi tên bắn thẳng vào sau lưng hắn, tiểu tử kia nghiêng đầu, ngã trên mặt đất, tắt thở.

Mọi thứ đều xảy ra trong chớp nhoáng, hai người còn chưa kịp phản ứng, ngoài cửa đã có một tùy tùng mặc áo xanh bước vào, Giang Phi Vi nhìn mặt hắn, là người đứng phía sau Cố Thận trong yến hội.

Người nọ thấy Giang Phi Vi nhìn mình rất bình tĩnh, hơi kinh ngạc, nở nụ cười nói: “Cô nương, phiền người đến phủ Doãn Ứng Thiên một chuyến, chuyện của Tề tiểu công tử, dù sao cũng phải kết thúc.”

“Nếu phủ Doãn đại nhân muốn gặp ta, vì sao mấy người các ngươi lại đến đây...” Giang Phi Vi còn chưa nói xong, một người hầu kéo Nguyễn An đến trước mặt, con dao nhỏ trong tay đặt lên trên cổ hắn.

Giang Vi Phi không có cách nào, đành phải bị đẩy lên xe. Trong xe, Cố Thận đang thưởng thức trà thơm, thấy nàng tiến vào, nhiệt tình gọi nàng ngồi xuống.

Hắn chân thành nói với Giang Phi Vi: “Cô nương, Trương Địch đã nói với ta rồi. Hãy để ta đưa ngươi về nhà. Ta biết ngươi bị Cố Ngôn uy hϊếp, đợi lát nữa lên công đường, phủ Doãn đại nhân hỏi ngươi, ngươi thành thật trả lời, ta sẽ đưa ngươi trở về Lê Thành, ngươi thấy thế nào?”

Trương Địch sợ gặp báo ứng sau khi nàng nhận người thân, thế mà chuyển sang phe Cố Thận!

Tuy nhiên, may mắn là hắn tự cho là thông minh, không nói sự thật cho Cố Thận. Làm sao nàng muốn về Lê Thành! Giang Phi Vi nhìn dáng vẻ đã tính trước mọi việc của Cố Thận, giả vờ vui mừng đáp lại: “Vâng.”

Cố Thận thấy vẻ mặt nàng cảm kích, nụ cười lại càng không nhịn được.

Cố Ngôn ơi Cố Ngôn, hôm nay ở trên địa bàn của mình, cũng không thể chứa chấp ngươi!

Đến phủ Ứng Thiên, Giang Phi Vi bị dẫn xuống xe ngựa, mới phát hiện trước cổng phủ Ứng Thiên có không ít dân chúng vây quanh, làm ấm ĩ ở trước cổng, nhưng đám sai dịch cũng không ngăn cản.

Bọn họ lợi dụng lúc Cố Ngôn không bắt mình, chính là muốn nàng thừa nhận tội lỗi của Cố Ngôn, chờ lời khai vừa nói ra, đơn kiện được đưa về Kinh Thành, Cố Ngôn khó có thể biện minh!

Giang Phi Vi bình tĩnh lại, đi vào công đường.

Phủ Doãn Ứng Thiên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thầm nghĩ nhanh chóng giải quyết việc này theo yêu cầu của Cố Thận. Hắn thấy Giang Phi Vi chỉ là một nha đầu, nhất định sẽ dễ đối phó, gõ búa ba cái: “Giang Phi Vi, sáng nay Tề tiểu công tử treo cổ tự tử, ngươi có biết không?”

Tề tiểu công tử thực sự đã chết? Giang Phi Vi cúi đầu xuống: “Đại nhân, dân nữ không biết việc này.”

“Trước khi chết hắn từng để lại một bức thư, nói ngày đó trong yến hội, hắn thấy Cố Ngôn công công sai bảo ngươi, thấy vẻ mặt ngươi khuất nhục, lúc này mới ra tay cứu giúp. Chắc ngươi là cô nương nhà lành bị cưỡng bức đúng không?”

Nếu Giang Phi Vi phủ nhận, chính là thân phận nàng không trong sạch. Nữ tử bình thường nghe được nhất định sẽ bối rối, Giang Phi Vi lại ung dung bình tĩnh hỏi: “Đại nhân, nếu tay Tề tiểu công tử bị thương, vậy bức thư cuối cùng này do ai viết?”

Phủ Doãn Ứng Thiên sững sờ, hạ nhân Tề phủ vội vàng nói: “Đây là do thư đồng của công tử chúng ta viết thay ngài!”

Giang Phi Vi như đăm chiêu gật đầu: “Vậy mời đại nhân gọi vị thư đồng này đến, lại phái người đi thư viện của Tề tiểu công tử mời mấy người bạn cùng lớp.”

Phủ Doãn Ứng Thiên lại gõ búa: “Ngươi! Ngươi dám chỉ huy ta sao? To gan!”

Giang Phi Vi vội vàng cúi đầu: “Sự việc xảy ra bất ngờ, Tề đại nhân đau lòng vì mất nhi tử yêu quý, chắc chắn sẽ đau buồn tức giận. Nếu có kẻ gian đυ.c nước béo cò, chẳng phải rất khó để minh oan cho nhi tử sao? Bên ngoài nhiều dân chúng xem như vậy, nếu bị kẻ gian đạt được, chẳng phải sẽ tổn hại đến thanh danh của đại nhân sao?”

Phủ Doãn Ứng Thiên không có cách nào, chỉ đành gọi thư đồng vào sân, thư đồng kia viết hai chữ, thực sự giống với chữ viết trên bức thư.

Phủ Doãn Ứng Thiên không kiên nhẫn hỏi: “Ngươi còn gì muốn nói?”

“Không biết bạn học của Tề tiểu công tử có tới hay không?”

Sai dịch tiến đến bên tai phủ Doãn Ứng Thiên nhỏ giọng nói: “Đại nhân, những công tử kia sợ gây chuyện, cũng không chịu đến.”

Phủ Doãn Ứng Thiên trừng mắt nhìn sai dịch, khẽ quát: “Dân chúng đều đang nhìn! Tùy tiện bắt nhi tử của một quan nhỏ đến đây, nhát gan một chút, nhanh lên!”

Chân Giang Phi Vi quỳ đến tê dại, đám sai dịch mới dẫn theo một thư sinh đến trước công đường.

Phủ Doãn Ứng Thiên nhìn thư sinh kia vẻ mặt hoảng sợ, cũng yên tâm: “Ngươi xem thư đồng này có phải hay không...”

Giang Phi Vi lại đột nhiên đứng dậy, cởϊ áσ choàng trên người, che khuất thư đồng kia: “Vị đại nhân này, xin hỏi thư đồng của Tề tiểu công tử khoảng mấy tuổi, dáng vẻ như thế nào?”

Phủ Doãn Ứng Thiên chưa từng thấy qua tiểu nha đầu nào to gan đến vậy: “Trên công đường, sao có thể để cho ngươi làm càn như vậy!”

“Việc này... Thư đồng của Tề thiếu gia khoảng tám chín tuổi, cao hơn Tề tiểu công tử một chút, mắt nhỏ, mũi tẹt...”

Giang Phi Vi bình tĩnh cởϊ áσ choàng ra khỏi người thư đồng kia: “Mời đại nhân xem, thư đồng này và thư đồng của Tề tiểu công tử vốn không phải cùng một người.” Vẻ mặt nàng chân thành nhìn phủ Doãn Ứng Thiên: “Đại nhân, sự việc xảy ra bất ngờ, thuộc hạ làm việc không cẩn thận, dân nữ cũng hiểu được.”

Trên mặt phủ Doãn Ứng Thiên đứng đắn, trong lòng lại mắng Cố Thận một ngàn lần, tại sao những thứ này làm không sạch sẽ!

Hắn nhìn thấy vẻ mặt Giang Phi Vi dành cho mình, càng tức giận không nổi: “Làm sao Tề tiểu công tử có thể chỉ có một thư đồng! Ngươi không cần ở đây nói gần nói xa! Nói, ngươi có phải là cô nương nhà lành bị Cố Ngôn uy hϊếp không?”

Cố Thận đã nói, nha đầu này là Cố Ngôn bắt từ nhà Trương Địch đến, hắn không tin nha đầu này vì một thái giám uy hϊếp mình mà hy sinh thanh danh của mình!

“Tất nhiên ta là cô nương nhà lành.”

Phủ Doãn Ứng Thiên thở phào nhẹ nhõm: “Nếu đã là cô nương nhà lành, vậy chắc chắn là Cố Ngôn uy hϊếp ngươi!”

“Cũng không phải như thế, là ta tò mò yến hội Nam Kinh, cho nên bảo Cố công công dẫn ta đi mở mang tri thức. Ta nào biết Tề tiểu công tử động tay động chân với ta, Cố công công cũng là thay ta ra mặt, mới gặp tai họa này.”

Trong đường ngoài đường đều xôn xao.

Giang Phi Vi nhìn mặt phủ Doãn Ứng Thiên trầm xuống, trong lòng cười thầm. Dù sao tất cả mọi người đều nói bừa, nàng cũng nói bừa, lời khai của hai bên đều không đúng, tất nhiên không tính.

“Đại nhân, ta có một cách.”

Phủ Doãn vừa nhìn, là người bên cạnh Cố Thận.

Tiểu thái giám kia ở bên tai phủ Doãn Ứng Thiên lẩm bẩm vài câu, phủ Doãn Ứng Thiên vỗ đùi: “Người đâu, kéo tiểu nha đầu này xuống, để lính nữ kiểm tra thân thể.”

Nha đầu này nói quá nhiều, chờ lúc vào trong phòng, còn không phải mặc cho mình sắp xếp!

Giang Phi Vi không nghĩ tới hắn lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, vào trong phòng kiểm tra, xem mình có phải là thân thể trong sạch hay không, còn là lính nữ kiểm tra? Hơn nữa còn không có cách nào tự chứng minh!

Huống hồ trên người mình có vô số vết thương cũ, chắc chắn sẽ chống lại Cố Ngôn!

Nàng tránh thoát khỏi tay lính nữ duỗi tay ra: “Dân nữ là được tuyển vào kinh, sao có thể tùy tiện kiểm tra?”

“Hừ! Mặc dù ngươi khá đẹp, nhưng gầy yếu không chịu nổi, cung nữ sợ cũng không được chọn. Hơn nữa, nếu thân thể ngươi không trong sạch, vậy cũng là bản quan vì Hoàng Thượng san sẻ!” phủ Doãn Ứng Thiên thấy đám lính nữ không dám động, rống lên: “Mau kéo xuống cho ta!”

Mấy lính nữ được lệnh, một tay che miệng Giang Phi Vi, mạnh mẽ kéo nàng vào trong mật thất, Vương ma ma đã sớm chờ ở bên trong.

Nhìn Giang Phi Vi không ngừng giãy dụa, Vương ma ma cười nhạo: “Ai da, ngược lại tính tình rất nóng nảy.” Bà ta lấy một cây kim bạc từ trong ngực ra, đâm vào cổ Giang Phi Vi.

Giang Phi Vi chỉ cảm thấy đau đớn kéo dài không dứt xông thẳng lên trán.

Thật sự quá đau!

Nước mắt không khống chế được rơi đầy mặt, những bà tử kia thừa dịp này, lập tức trói nàng vào trên giá.

Nụ cười nhạo trên mặt Vương ma ma dần dần chuyển thành dữ tợn, bà ta nhìn bàn tay thô ráp của Giang Phi Vi: “Xem ra là tuyển ngươi vào cung làm nô tỳ, thật sự là đáng tiếc, lại có khuôn mặt của chủ tử.”

Giang Phi Vi còn chưa hồi phục lại từ trong đau đớn, không còn sức phản bác lời bà ta. Trương ma ma vỗ khuôn mặt đầy nước mắt của nàng: “Lục soát nàng.”

Dân chúng bên ngoài vốn tưởng rằng phải đợi một lúc lâu mới biết được kết quả, nhưng không đến một nén nhang, Trương ma ma bị kinh sợ chạy vào trong công đường, quỳ xuống, dập đầu với phủ Doãn Ứng Thiên.

Phủ Doãn Ứng Thiên hỏi: “Như thế nào, thân thể nữ tử này trong sạch không?”

Trương ma ma nói: “Đại nhân, lão nô đã kiểm tra qua vô số nữ nhân minh oan trên công đường, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ai đáng thương như vậy.”

Phủ Doãn Ứng Thiên phát hiện có kịch hay, ánh mắt sáng lên: “Lời này của ngươi có ý gì?”

“Trên người cô nương kia đầy vết thương, lão nô chưa từng thấy người nào thảm đến vậy!”

Dân chúng đứng xem lại sôi nổi hơn, giọng điệu cũng thay đổi: “Trời ơi, không ngờ Cố Ngôn lại có sở thích này!”

“Mọi người đều nói tính tình thái giám lập dị, còn thích tra tấn người...”

“Suỵt, ngươi nhỏ giọng thôi, trong phòng này còn có các thái giám khác...”

Phủ Doãn Ứng Thiên kích động đứng lên: “Ta là quan, vì dân giải oan cũng là nhiệm vụ của ta! Ta sẽ dâng thư lên bệ hạ, để giải oan cho Tề tiểu công tử...”

“Chờ một chút!” Một tiếng hô to vang vọng khắp đại sảnh.

Phủ Doãn Ứng Thiên ngẩng đầu lên “Cố Thanh Vũ! Ngươi tới đây làm gì?”

Cố Thanh Vũ không nhìn thấy Giang Phi Vi trên đường, trong lòng nháy mắt thắt lại, hắn cố gắng bình tĩnh, hành lễ với phủ Doãn Ứng Thiên: “Ta nghe nói Tề tiểu công tử đã chết, đặc biệt mời Vương ngỗ tác đến khám nghiệm tử thi!”