Chương 3: Thương hại

Trần Húc Dương không muốn thầy Lộ nhìn thấy nơi cậu sống, Trần Húc Dương trong ánh mắt Lộ Sinh đi về phía một góc nhà, nơi đó có một cái lều nhỏ đơn sơ, đó chính là nhà của cậu, thảo nào cậu không muốn bị thầy biết chỗ ở của mình. Trần Húc Dương ở góc độ đưa lưng về phía Lộ Sinh chậm rãi đi về phía cái lều kia, cậu vừa khóc vừa khó chịu nghĩ, có khi nào thầy Lộ đang nhìn mình với ánh mắt ghét bỏ hay không, cậu sợ nhìn thấy ánh mắt như vậy cho nên cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước, khi nghe thấy tiếng bước chân tới gần, cậu giật mình lau đi nước mắt trên mặt, sau đó đứng lại:

“Như vậy được rồi, thầy không cần phải đi vào tiếp đâu, đứng ở cửa thôi ạ, đừng đi vào.”

Lộ Sinh đi tới trước người Trần Húc Dương, cậu cố ý không nhìn anh, sau đó anh nói:

“Đi, để tôi cho em uống chút thuốc.”

Trần Húc Dương lắc đầu từ chối, vội vàng trả lời:

“Không cần đâu ạ, cám ơn thầy.” nói xong, cậu nhanh chóng đẩy cửa ra, sau đó dùng lưng chống cửa lại nói: “Cám ơn thầy.”

Lộ Sinh đứng dậy vỗ vỗ bụi tro bụi ở góc áo trả lời Trần Húc Dương bên trong một tiếng "Ừm", sau đó xoay người rời đi.

Xuyên qua khe cửa thừa dịp ánh trăng nhìn thấy một cảnh tượng này, Trần Húc Dương không biết vì sao cảm giác giống như hôm nay mình đẩy thầy Lộ ra, về sau sẽ không bao giờ có được "sự thương hại" của thầy Lộ nữa, cậu quá khát vọng ấm áp, chỉ cần từng chút từng chút một là được, vì thế bằng vào giác quan thứ tư, Trần Húc Dương nhanh chóng mở cửa, nhỏ giọng nói với Lộ Sinh: “Thầy Lộ,” khi Lộ Sinh quay đầu lại, cậu sốt ruột lảo đảo chạy về phía Lộ Sinh, sau đó đứng trước mặt Lộ Sinh cẩn thận hỏi: “Thầy Lộ có thể giúp em bôi thuốc được không?”

Vì thế cứ như vậy Lộ Sinh bị Trần Húc Dương dẫn vào trong lều nhỏ đơn sơ của cậu, bên trong chỉ có một cái giường và bàn, dáng người cao lớn của Lộ Sinh đi vào thắt lưng cũng không đứng dậy nổi, Trần Húc Dương nhìn thấy nhanh chóng dùng tay áo quét sạch bụi bặm không tồn tại trên giường, sau đó nói Lộ Sinh ngồi trên giường.

Lộ Sinh bảo Trần Húc Dương đang đứng ở bên cạnh mình mau ngồi ở bên cạnh mình đi, sau đó cầm iodophor trên bàn lên và hỏi: “Còn thuốc khác không?”

Trần Húc Dương lắc đầu và nói, "Không ạ" và sau đó nhìn vào chai thuốc và nói: “Nó hoạt động tốt lắm đó thầy, có khi mấy loại thuốc khác còn không bằng"

Thật ra đâu phải là i-ốt hoạt động tốt, chỉ là bởi vì cậu không có tiền, chỉ có i-ốt phục lượng quá rẻ cho nên cậu mới mưa được.

"Cởϊ áσ ra" Nghe Lộ Sinh nói, Trần Hất Dương không chút do dự cởϊ áσ, sau đó đưa lưng về phía Lộ Sinh, nghĩ như vậy sẽ tương đối thuận tiện bôi thuốc.

“Quay người lại phía trước nhìn tôi.” Nhìn một mảng lớn vết thương cũ mới chồng lên nhau, anh bảo Trần Húc Dương xoay người lại, sau khi Trần Húc Dương xoay người nhìn thấy cũng là một mảng lớn vết bầm tím, vì thế tiếp tục nói với Trần Húc Dương: “Cởϊ qυầи ra luôn.”

Tuy Trần Húc Dương không biết vì sao lại phải cởϊ qυầи nhưng vẫn ngoan ngoãn dựa theo mệnh lệnh của Lộ Sinh cởϊ qυầи ra, cậu đứng ở trước mặt Lộ Sinh, dưới ánh mắt Lộ Sinh nhìn lướt qua có chút không được tự nhiên.

Không biết là nhìn thấy cái gì Lộ Sinh vươn tay sờ vào đùi Trần Húc Dương, sau đó ngồi xổm xuống nói với Trần Húc Dương, "Dạng chân ra.”

Bị Lộ Sinh sờ tới, Trần Húc Dương sởn tóc gáy, nhưng nhẫn nhịn ý chí muốn đẩy tay Lộ Sinh ra, tách chân ra trước mặt Lộ Sinh.

Nhìn vết bớt hình mặt trời hoàn toàn lộ ra trước mặt, Lộ Sinh thở dài một hơi, sau đó dùng ngón tay xoa xoa lên vết bớt.

Bị động tác kỳ quái này làm cho có chút sợ hãi, Trần Húc Dương khơi dậy một tầng nổi da gà, chờ Lộ Sinh buông tay ra bảo cậu mặc quần áo cào, cậu nhanh chóng mặc quần áo vào, cậu cảm giác thầy Lộ thật là kỳ lạ, trong lòng sinh ra đề phòng, nhưng khi thầy Lộ vẫy tay, cậu lại không hề phòng bị giống như một chó Pug vẫy đuôi chạy về phía thầy Lộ.

“Đi thôi, tôi đưa em về nhà.”

"Nhà em ở ngay đây rồi mà thầy.”