Chương 1

Đầu Giang Li đau đớn, huyệt Thái Dương giật thình thịch, cô nhắm mắt lại, chậm rãi sửa sang lại rất nhiều ký ức xa lạ đột nhiên xuất hiện trong đầu.

Giờ khắc này, cô biết chính mình đã không phải Giang Li lúc trước, bởi vì cô xuyên vào một quyển sách rồi, biến thành nhân vật phụ pháo hôi trong đó.

Vậy cô lúc trước, có phải đã chết rồi không?

Giang Li không sợ chết, cô vốn mắc bệnh nan y, lựa chọn ký kết thỏa thuận với phòng nghiên cứu, trở thành người tình nguyện đông lạnh, chờ mong tương lai con người có thể chữa được bệnh ung thư.

Trước khi tiến vào trạng thái đông lạnh, cô cũng từng chờ mong rất nhiều năm sau mình sẽ được người nào đó đánh thức, nhưng cũng nghĩ tới mình có khả năng không còn cơ hội mở mắt nữa.

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới, mình thế mà sẽ biến thành một người khác, trong đầu còn đột nhiên có thêm một đoạn ký ức xa lạ, cùng với nội dung một quyển sách.

Trong sách nguyên chủ cũng tên Giang Li, năm nay mười lăm tuổi, là một học sinh năm ba cấp hai, hai tháng nữa sẽ phải tham gia kỳ thi vào cấp ba.

Bởi vì lớn lên ở cô nhi viện, cho nên tính cách nguyên chủ có chút hướng nội mẫn cảm, không thích tiếp xúc với người xa lạ.

“Tiểu Li……” Có người nhẹ nhàng kéo ống tay áo cô một cái.

Giang Li mở to mắt, nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp ngũ quan tinh xảo trước mắt, lúc này bà ấy đang dùng vẻ mặt quan tâm nhìn chính mình.

Trong đầu Giang Li có ký ức của nguyên chủ, biết đây là mẹ ruột của nguyên chủ - Phong Vận, bà ấy cùng chồng là Giang Hoài tới cô nhi viện đón nguyên chủ về nhà.

Cha mẹ ruột đột nhiên tìm tới cửa, nguyên chủ tất nhiên cực kỳ vui mừng, đối với cuộc sống tương lai cũng tràn ngập chờ mong.

Nhưng căn cứ vào cốt truyện quyển sách kia, sau khi nguyên chủ trở lại Giang gia sống cũng không ra gì.

Bởi vì nữ chính của quyển sách này là người từ nhỏ bị ôm nhầm, sau đó được người Giang gia nâng niu chiều chuộng nuôi lớn - Giang Nhược.

Nguyên chủ cũng là sau khi trở lại Giang gia mới biết cha mẹ tuy phát hiện đã ôm nhầm con gái rồi, cũng nhận cô về, lại chưa từng có mẹ tính toán tìm kiếm cha mẹ ruột của Giang Nhược.

Bọn họ thậm chí không tính toán công bố thân phận thật sự của nguyên chủ, còn đối ngoại tuyên bố cô là đứa trẻ Giang gia nhận nuôi từ cô nhi viện.

Nguyên chủ không giỏi tranh cãi, lại nghĩ chính mình vừa mới được đón về nhà, Giang Nhược cũng đã thay cô sinh sống ở Giang gia mười mấy năm, tình cảm với người nhà tất nhiên sâu sắc hơn một chút.

Khi đó cô vẫn còn ảo tưởng, cảm thấy sau này thời gian ở chung lâu, cha mẹ có lẽ cũng sẽ để ý đến cảm nhận của cô giống như Giang Nhược vậy,.

Nhưng theo thời gian trôi qua, nguyên chủ mới phát hiện bản thân đã nghĩ quá ngây thơ rồi.

Giang Nhược lớn lên xinh đẹp, còn là học bá, là ngôi sao nhí tài năng được giới giải trí công nhận, đi đến đâu cũng là tiêu điểm trong đám người.

Nguyên chủ đột nhiên trở thành “Con nuôi Giang gia”, người khác tất nhiên sẽ so sánh cô với Giang Nhược, sau đó cảm thấy cái gì cô cũng không bằng Giang Nhược.

Đám chị em tốt của Giang Nhược căn bản nghĩ không thông Giang gia vì sao lại muốn nhận nuôi người tư chất tầm thường như cô, thậm chí còn có người hoài nghi cô là con riêng của Giang Hoài, cho nên trước mặt cô luôn nói những câu âm dương quái khí.

Những người theo đuổi Giang Nhược cũng cảm thấy cô đứng bên cạnh Giang Nhược, chính là vũ nhục đối với nữ thần, chuyên môn nhằm vào cô.

Càng đáng buồn hơn chính là, thái độ người trong nhà đối với cô cùng Giang Nhược, từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi.

Cha mẹ tuy không cố tình nhằm vào cô, nhưng luôn ngó lơ cô, anh trai Giang Châu còn là điển hình của muội khống, thiên vị không còn nguyên tắc với Giang Nhược, lời trong lời ngoài nhắc nhở cô không nên tranh cái gì với Giang Nhược.

Nguyên chủ sống trong uất ức, tâm thái dần dần chuyển biến, bắt đầu ngáng chân Giang Nhược, cuối cùng chúng bạn xa lánh, kết cục thê thảm.

Nghĩ đến đây, Giang Li nhịn không được hơi hơi nhíu mày.

Dựa theo tính tình cô, tất nhiên là không muốn đi theo đôi vợ chồng trước mắt này trở về, nhưng hiện tại cô mới chỉ mười lăm tuổi, vẫn là trẻ vị thành niên, có một số việc cũng không phải chính mình có thể tự quyết định được.

Bởi vì Giang Li nhíu mày cùng trầm mặc, biểu cảm Phong Vận trở nên hơi thấp thỏm.

“Tiểu Li, mẹ biết mấy năm nay con sống thật sự rất khổ, nhưng những cái đó đều đã qua, chúng ta đã chuyển hộ khẩu của con về nội thành, cũng đã xử lý thủ tục chuyển trường cho con, chờ đến khi đi học, con có thể đi cùng Nhược Nhược, làm quen với rất nhiều bạn bè mới……”

Nghe vợ lải nhải nói không nhừng, trong mắt Giang Hoài hiện lên sự không kiên nhẫn, hắn nâng cổ tay nhìn thoáng qua thời gian, sau đó rũ mắt nhìn Giang Li, “Con có mười phút đi sắp xếp đồ đạc của mình, sau đó tới nơi này cùng chúng ta xuất phát.”

Dừng một chút, hắn lại bổ sung: “Đồ dùng sinh hoạt đều không cần mang theo, trong nhà không thiếu, về phần tài liệu học tập, trường học bên kia sẽ phát cho con sau.”

Giang Li ngẩng đầu nhìn người đàn ông thái độ cường thế trước mắt, sau khi trầm mặc vài giây, chậm rãi mở miệng: “Tôi đã ở cô nhi viện này, sinh sống gần mười lăm năm.”

Giang Hoài sửng sốt, hỏi: “Con muốn biểu đạt cái gì?”

Giờ này khắc này, hắn mới coi như chân chính nhìn rõ gương mặt của con gái, cũng đột nhiên ý thức được, dường như cô không hề kém cỏi như mình tưởng tượng.

Lúc trước ông ta chỉ chú ý tới con gái một mực cúi đầu, hơi khom lưng, còn giữ mái tóc vừa dài vừa dày, cả người đều là dáng vẻ quê mùa.

Mà khi đột nhiên cô thẳng sống lưng, ngẩng đầu đối diện với ông ta, Giang Hoài mới phát hiện cặp mắt kia của con gái đặc biệt trong suốt sáng ngời.

Giang Hoài nhịn không được cẩn thận đánh giá đứa nhỏ này, mới phát hiện tuy da cô không trắng như Nhược Nhược, nhưng ngũ quan lại rất tinh xảo.

Sống mũi thẳng kia rõ ràng là giống vợ ông ta, về phần đôi mắt…… Thoạt nhìn có chút quen mắt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ông ta cũng nghĩ không ra đã thấy ở đâu.

Giang Li hoàn toàn làm lơ ánh mắt đánh giá của Giang Hoài, giọng nói bình bình nói: “Trước khi gặp hai người, cô nhi viện chính là nhà của tôi, nơi này có bạn bè của tôi, còn có bà nội viện trưởng đối xử rất tốt với tôi, tôi cần phải tạm biệt bọn họ.”

Đây là mong muốn của nguyên chủ, chỉ là cô ấy không giỏi biểu đạt, cho nên mặc dù trong lòng không buông, lại vẫn đi theo cha mẹ rời đi ngay.

Vậy mà không dự đoán được, vừa đi chính là vĩnh biệt,sau này cô ấy không còn gặp lại những người đã từng dùng thiện ý đối xử với cô.

Nghe xong Giang Li nói, Giang Hoài phản xạ có điều kiện nhíu mày, vừa định nói sau này cô không cần những người bạn đó, Phong Vận lại giành trước mở miệng: “Từ nhỏ con đã sống ở chỗ này, hôm nay phải rời đi, đi nói lời tạm biệt cũng là điều nên làm. Nhưng đừng quá lâu, bởi vì trong công ty còn có rất nhiều việc chờ ba con về xử lý.”

Phong Vận tươi cười hiền lành, thái độ cũng đặc biệt thân thiết, bộ dáng vô cùng quan tâm nguyên chủ.

Nhưng sự thật thật sự là như thế sao?

Trợ lý của Giang Hoài một tuần trước đã tới cô nhi viện lấy máu của nguyên chủ, nói là muốn đưa đi làm xét nghiệm ADN.

Dựa theo thế lực Giang gia, kết quả xét nghiệm ADN hẳn là rất nhanh đã lấy được.

Cũng mặc kệ là Giang Hoài hay Phong Vận, đều không tới đón nguyên chủ về nhà trước, mà cách một tuần sau mới đến đây.

Nguyên chủ đắm chìm trong vui sướиɠ được đoàn tụ với thân nhân, căn bản không ý thức được cái này có gì không thích hợp, chỉ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường thôi.

Giang Li không phải nguyên chủ, đối với đôi vợ chồng trước mắt này cũng không có cái gì gọi là chờ mong, tất nhiên càng có thể nhìn nhận thấu triệt vấn đề.

Về sau, cô chính là Giang Li trong sách.

Làm một đứa trẻ vị thành niên mười lăm tuổi, hộ khẩu và học bạ đã bị chuyển đi, tạm thời cô chỉ có thể đi theo “cha mẹ ruột” trước mắt về Giang gia.

Nhưng cô không phải người biết nhẫn nhục chịu đựng, sẽ không để bọn họ tùy ý sắp xếp cuộc sống của chính mình.