Chương 12

Kỳ thật vào lúc sớm hơn trước đó, hắn cũng đã tìm được Giang Li rồi, cũng tìm người điều tra qua cô ấy, còn tự mình đi âm thầm quan sát.

Lúc hắn phát hiện Giang Li tuy thành tích không tồi, nhưng người lại tự ti hướng nội mới xem như nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Giang Li luôn để mái bằng thật dày, lưng còn hơi khom lại, lúc nói chuyện cũng luôn cúi đầu, dường như muốn nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình.

Một người như vậy căn bản sẽ không tạo thành bất kỳ uy hϊếp gì cho Nhược Nhược, cho nên hắn không ngăn cản cha mẹ đón Giang Li về nhà.

Mà khi Giang Li trở lại Giang gia, Giang Châu mới phát hiện lưng cô cũng đứng thẳng, khí thế cũng trở nên mạnh mẽ, trên người làm gì còn nửa điểm bóng dáng trước kia.

Nếu không phải hắn là một người kiên định theo thuyết vô thần thì sẽ nhịn không được hoài nghi Giang Li có phải bị người mượn xác hoàn hồn rồi hay không.

Giang Châu biết thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó, nhưng hắn cũng có tự tin, cảm thấy chỉ cần mình ở một bên nhìn chằm chằm thì Giang Li sẽ không có khả năng xúc phạm tới Nhược Nhược.

Nhưng mà giao phong cùng Giang Li hai lần, thế nhưng đều là bản thân rơi xuống thế hạ phong, hiện tại còn lôi cả ôn thần Đồng Diệc này liên lụy vào nữa.

Giang Châu và Đồng Diệc cùng tuổi, lại từ nhỏ bị Đồng Diệc nghiền áp, khi còn nhỏ hắn đi đến đâu cũng có thể nghe thấy người khác khen Đồng Diệc, chỉ cần chỗ nào có Đồng Diệc thì hắn vĩnh viễn đều chỉ làm nền.

Có thể nói, người hắn ghét nhất đời này chính là Đồng Diệc, kể cả bây giờ Đồng Diệc đã biến thành lưu manh chỉ biết uống rượu đánh nhau, cũng vẫn làm hắn không thể tiêu tan.

Lúc này nghe được Đồng Diệc trào phúng, Giang Châu không muốn thua khí thế, hắn vẻ mặt trào phúng nhìn Đồng Diệc, “Tôi không rõ cậu đang nói cái gì, nhưng kể cả cậu có đi ra ngoài nói bậy thì hẳn cũng sẽ không có ai tin đâu, dù sao thì ai sẽ tin tưởng lời một kẻ lưu manh chứ!”

Đồng Diệc cười khẽ lắc đầu, “Cô ấy căn bản là không muốn dính chút xíu quan hệ gì cùng Giang gia mấy người cả, cho nên tôi sẽ giữ kín như bưng, cậu vừa lòng chứ?”

Sau đó, cậu đi đến bên cạnh Giang Li, “Còn không đi à, ở lại nuôi muỗi chắc?”

Giang Li không chút do dự rời đi cùng Đồng Diệc, Giang Châu nhìn bóng dáng hai người, siết chặt nắm tay.

Trước kia Đồng Diệc là thiên tài trong mắt mọi người, lại đối đối với bất kỳ ai đều khiêm tốn có lễ, hiện tại Đồng Diệc rõ ràng đã chìm sâu vào vũng bùn nhưng vẫn không coi ai ra gì.

Thứ duy nhất không thay đổi chính là: Mặc kệ là thời kỳ nào thì Đồng Diệc đều khiến người ta chán ghét.

#

Từ trong rừng cây nhỏ đi ra, Giang Li định về ký túc xá, lại bị Đồng Diệc gọi lại, “Hai ngày nữa sẽ có kỳ thi thể dục, sau khi thi thể dục sẽ có kỳ thi thử, thi lọt vào top 30 sẽ có học bổng.”

Giang Li quay đầu nhìn hắn, “Cảm ơn.”

Đồng Diệc cà lơ phất phơ nói: “Chờ thêm mấy ngày nữa cậu biết về tôi từ trong miệng người khác lại nói cảm ơn cũng không muộn đâu.”

Giang Li lắc đầu, “Tôi rất ít khi thông qua lời của người khác để đánh giá một người.”

Lúc vừa xuyên sách đúng là cô sẽ bởi vì nội dung trong đó mà ảnh hưởng tới phán đoán của mình đối với một người.

Nhưng sau khi tiếp xúc với Đồng Diệc, cô đã phát hiện tiểu thuyết kia miêu tả quá mức phiến diện.

Tỷ như Đồng Diệc không hề đáp ứng giao dịch để cô làm bài tập hộ nhưng lại chủ động cùng đưa ra giao dịch kia với nguyên chủ.

Nếu không đoán sai, hẳn là do nguyên chủ bị mọi người trong lớp nhằm vào, cậu ấy nhìn không nổi mới đưa ra giao dịch kia!

Người ở bên ngoài nhìn vào thì Đồng Diệc cũng coi như đang bắt nạt nguyên chủ, dù sao thì cũng không có mấy ai nguyện ý làm bài tập giúp người khác.

Nhưng mà đây không phải là một loại bảo hộ biến tướng sao.

Bởi vì bản thân cô đã đủ mạnh mẽ, căn bản không cần nhờ người bảo hộ, Đồng Diệc cự tuyệt giao dịch cô giúp cậu ấy làm bài tập, nhưng biết cô đang thiếu tiền lại chủ động cho mượn thẻ cơm.

Giang Li không biết Đồng Diệc vì sao phải ngụy trang ra bộ dáng bất cần đời, nhưng từ trước đến nay cô không thích thám thính đời tư của người khác, Đồng Diệc không nói, tất nhiên cô sẽ không chủ động hỏi.

Tựa như Đồng Diệc rõ ràng đã biết cô là con gái ruột của Giang Hoài nhưng cũng không truy vấn vì sao Giang Hoài không nhận cô.

Sau khi tách ra cùng Đồng Diệc, Giang Li liền trở về ký túc xá nữ, đứng ở cửa ký túc xá, cô lấy ra chìa khóa mở cửa, lại phát hiện cửa đã bị người khóa trái từ bên trong, căn bản không thể mở được.

Giang Li duỗi tay gõ cửa, thanh âm từ nhẹ đến mạnh, từ chậm đến nhanh, nhưng người bên trong lại không hề phản ứng.

Trong ký túc xá mấy nữ sinh tránh ở sau cửa, dán lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, lúc tiếng đập cửa dừng lại, bên ngoài cũng không có thanh âm, một nữ sinh mặc áo ngủ sọc màu đỏ nhỏ giọng nói: “Chúng ta nhốt bạn học mới ở bên ngoài như vậy có phải có chút quá đáng rồi không?”

Thẩm Miên phất phất tay, “Này có cái gì mà quá đáng, chỉ là đùa một chút thôi mà, lát nữa chúng ta sẽ mở cửa cho cô ta vào mà.”

Áo ngủ sọc đỏ yếu ớt nói: “Nhưng chúng ta đều không thân với cậu ấy mà, nếu cậu ấy tức giận……”

Thẩm Miên tùy tiện nói: “Tức giận thì tức giận đi, một đứa con nuôi nhận về từ cô nhi viện thôi, tính tình còn cổ quái như vậy, cũng không biết tự tin ở đâu ra.”

Một nữ sinh khác mặc áo ngủ ô vuông màu lam phụ họa nói: “Cậu nói không sai, cái loại lớn lên ở cô nhi viện này tính tình thông thường đều tương đối quái dị, chúng ta không ra oai phủ đầu cho cậu ta, nói không chừng sẽ bị cậu ta bắt nạt đó.”

Sọc đỏ muốn nói lại thôi nhìn Thẩm Miên, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: “Có phải cậu cùng Giang Li có mâu thuẫn gì đúng không?”

Không thì làm tối muộn còn không ngủ, cố tình chạy tới phòng ký túc xá của các cô ấy đem cửa khóa trái lại, đây rõ ràng là không giống đang đùa giỡn mà!

Nhưng không đợi Thẩm Miên trả lời, người trong ký túc xá liền nghe được tiếng chìa khóa chuyển động trong ổ khóa, mấy người còn tưởng là Giang Li, đang định giả chết, liền nghe được tiếng rống giận của giáo viên sinh hoạt: “Là ai khóa trái cửa? Còn không mau mở ra!”

Thẩm Miên cũng không dự đoán được Giang Li thế nhưng sẽ đi tìm giáo viên, ở tuổi này của bọn họ, gặp chuyện đều là tự mình giải quyết, bởi vì ai cũng không muốn bị người khác cười nhạo mình là phế vật gặp chuyện liền mách giáo viên.

Nhưng mà Giang Li thế nhưng trực tiếp mời giáo viên sinh hoạt đến.

Không có cách nào, cô ta chỉ có thể mở cửa ra.

Sau khi vào cửa, giáo viên sinh hoạt lạnh mặt nhìn mấy nữ sinh, “Giải thích xem nào, vì sao lại nhằm vào bạn học mới!”

Thẩm Miên hung hăng trừng mắt nhìn Giang Li, lại quay đầu cười với giáo viên sinh hoạt, “Bọn em không nhằm vào cậu ấy, chỉ đang đùa với cậu ấy một chút mà thôi.”

Giáo viên sinh hoạt nhíu mày nói: “Có ai đùa giỡn như mấy em không? Người ta vừa mới chuyển trường đến đây, mấy em không hề thân thiết với em ấy để đùa như vậy.”

Thẩm Miên lộ ra ngoan ngoãn cười, “Chúng em biết sai rồi, lần sau nhất định sẽ sửa.”

Giáo viên sinh hoạt vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn mấy học sinh, “Lần này bỏ qua, không có lần sau, mấy em……”

Nhưng lời cô ta còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Giang Li vừa rồi còn an an tĩnh tĩnh đứng ở bên cạnh đột nhiên đi đến trước mặt Thẩm Miên, cô lôi kéo cổ áo đồng phục của Thẩm Miên đẩy cô ta ra hướng ban công.

Động tác của Giang Li quá mức nhanh chóng, hơn nữa cô còn cao hơn Thẩm Miên một cái đầu, Thẩm Miên gần như không hề có sức phản kháng.

Chờ đến lúc giáo viên sinh hoạt phản ứng lại thì Thẩm Miên đã bị đẩy đến vị trí bên ngoài bồn rửa mặt đài.

Cô ta cho rằng Giang Li đang làm chuyện không lý trí, đang chuẩn bị xông lên ngăn cản, lại thấy Giang Li đã buông Thẩm Miên ra, sau đó xoay người đóng cửa ký túc xá lại rồi cắm then cài cửa, ngăn cách Thẩm Miên ở bên ngoài.

Sọc đỏ và ô vuông xanh cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, một câu cũng không nói nên lời.

Các cô như thế nào cũng không đoán được, Giang Li vậy mà ngay trước mặt giáo viên sinh hoạt làm ra chuyện như vậy.

Ngay cả giáo viên sinh hoạt cũng bị trấn trụ, trong khoảng thời gian ngắn quên cả nói chuyện.

Giang Li làm lơ Thẩm Miên đang cuồng nộ gõ cửa bên ngoài, chỉ dùng ánh mắt vô tội nhìn ba người trong ký túc xá đang trợn mắt há hốc mồm, “Em chỉ là cùng Thẩm Miên đùa giỡn chút thôi, hẳn là không thành vấn đề chứ nhỉ?”

Tác giả có lời muốn nói: Giang Li: Nếu có vấn đề thì nhất định không phải vấn đề của em.