Chương 14

Sáng sớm hôm sau, Giang Li bị tiếng chuông của trường học đánh thức, cô mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu mới ý thức được về sau mình đều phải sống cuộc sống tập thể này.

Cô có thể giống như người bình thường cùng nhau học tập cùng nhau sinh hoạt, cũng không cần lo lắng đột nhiên phát bệnh, không thể làm chuyện mình thích.

Trường số 1 Mân Giang không có tiết thể dục buổi sáng, nhưng có giờ tự học sớm, sau khi học sinh học xong giờ tự học thì đến căn tin ăn sáng.

Giang Li gần như đã điều tra qua địa hình trường học một lượt, bạn cùng bàn của cô lại căn bản không tới tiết tự học sớm, chắc là ngủ quên rồi!

Sáng nay tiết tự học sớm được sắp xếp chính là tự học tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh đã sớm tới rồi, thấy Giang Li tiến vào phòng học, ánh mắt cô ấy sáng lên, đi theo Giang Li đến hàng phía sau.

Đem bài thi tiếng Anh của Giang Li làm hôm qua mở ra đặt ở trên bàn, sau đó mới thanh âm ôn hòa nói: “Cô họ Triệu, là giáo viên tiếng Anh của các em, ngày hôm qua chủ nhiệm Lý đưa cho cô tờ bài thi này, cô thấy bên trên em làm sai vài câu, hiện tại cô giảng lại chỗ đó cho em nhé!”

Bộ đề thi này độ khó cực lớn, Giang Li là một học sinh từ trung học huyện thành chuyển trường lại đây, có thể làm được như này, quả thực là ngoài tầm dự kiến của mọi người.

Sau khi cô Triệu xem qua bài thi của cô liền biết đây là một hạt giống tốt, tất nhiên sẽ nhịn không được mà quan tâm nhiều hơn.

“Cảm ơn cô Triệu ạ.” Giang Li ngồi vào vị trí bên trong của Đồng Diệc, nhường ra vị trí của chính mình.

Cô Triệu thuận thế ngồi xuống, sau đó bắt đầu giảng đề cho cô.

Tiết tự học sớm qua một nửa thời gian Đồng Diệc mới khoan thai tới muộn, nhưng mà cậu phát hiện chỗ ngồi của mình thế nhưng bị người người ta chiếm mất rồi.

Nhìn thấy Đồng Diệc xuất hiện, Thẩm Miên lập tức lộ ra biểu tình xem kịch vui, cô ta quay đầu nhỏ giọng nói với Giang Nhược: “Đồng Diệc tính tình cổ quái, Giang Li bá chiếm vị trí, có thể sẽ bị đẹp mặt không nhỉ?”

Giang Nhược nhẹ nhàng lắc đầu, “Đồng Diệc sẽ không bắt nạt nữ sinh, hơn nữa…… Bọn họ không phải nói quan hệ của Giang Li và Đồng Diệc rất thân sao!”

Thẩm Miên bĩu môi, “Vậy khẳng định là Giang Li ỷ vào mình có điểm tư sắc, liền quấn lấy Đồng Diệc nhỉ, lúc trước bọn họ không quen biết, quan hệ có thể tốt đến bao nhiêu?”

Giang Nhược cúi đầu không nói.

Kỳ thật, khi còn nhỏ cô ta rất thích Đồng Diệc, nhưng anh trai không thích Đồng Diệc, cũng không cho cô ta giống những đứa trẻ khác chạy phía sau Đồng Diệc.

Kỳ thật cô ta rất hâm mộ những đứa trẻ đó có thể vây quanh Đồng Diệc, bởi vì bọn họ có thể không kiêng nể gì kêu “Anh Đồng Diệc”, Đồng Diệc cũng sẽ thực kiên nhẫn chiếu cố những đứa trẻ đó, dạy bọn họ làm các loại mô hình.

Nhưng sau chuyện kia, Đồng Diệc giống như đã thay đổi thành người khác, rất nhiều thời điểm cậu ấy rõ ràng đang cười nhưng tươi cười lại không đến đáy mắt.

Cậu ấy cùng những nam sinh lớp lớn đánh nhau, đánh người khác phải vào bệnh viện, chính cậu ta thỉnh thoảng cũng sẽ bị thương, nhưng cậu ấy giống như căn bản không thèm để ý.

Đã từng là thiên chi kiêu tử lại sớm ngã khỏi thần đàn, lúc người khác nhắc tới cậu ấy, cũng thổn thức một tiếng.

Dần dần cô ta không còn chú ý Đồng Diệc nữa, mặc dù Đồng Diệc đã một lần nữa trở lại trường học, còn trở thành bạn cùng lớp của cô ta nhưng cô ta cũng không nói chuyện cùng Đồng Diệc lần nào.

Ở trong lớp này, Đồng Diệc tuy rằng được công nhận là tồn tại không thể trêu vào, nhưng kỳ thật cảm giác tồn tại của cậu rất thấp, bởi vì cậu trở về đi học mấy tháng nay cũng không hề khó xử gì các bạn học.

Nếu không phải Giang Li chuyển trường lại đây, trở thành bạn cùng bàn với Đồng Diệc, cô ta đại khái cũng sẽ không lại lần nữa chú ý đến Đồng Diệc!

Cô Triệu giảng xong cho Giang Li, lúc đang định rời đi thì nhìn thấy Đồng Diệc đứng ở bên cạnh, cô ấy hơi hơi nhíu mày, vòng qua Đồng Diệc trở lại trên bục giảng.

Đồng Diệc duỗi tay gõ gõ bàn học của Giang Li, “Không được cho phép đã bá chiếm vị trí của tôi rồi, có phải tôi nên hỏi chút tiền thuê của cậu không nhỉ?”

Giang Li lập tức trở lại vị trí của chính mình, phản bác nói: “Vậy mỗi lần cậu đi ngang qua chỗ ngồi của tôi thì tôi có thể hỏi cậu phí qua đường không?”

Đồng Diệc lắc đầu cười khẽ, lẩm bẩm một câu: “Nhóc tham tiền.”

Giang Li nhíu mày: “Có thể xóa chữ ‘ nhóc ’ đi không?”

Đồng Diệc vòng qua cô, trở lại vị trí của mình, sau đó cả người mềm như bông dựa vào vách tường, “Tôi cùng Giang Châu cùng lứa tuổi, lớn hơn cậu hai tuổi.”

Giang Li quay đầu nhìn cậu, “Vậy sau này tôi gọi cậu là sâu ngủ lớn nhá?”

Đồng Diệc:……

Thôi, cậu không nói lại được cô ấy.

Trong quá trình hai người đấu võ mồm, nam sinh ngồi ở phía trước Giang Li vẫn luôn yên lặng dựng lỗ tai lên lên, sau đó thừa dịp cô Triệu không chú ý, trộm lấy di động ra, click mở một nhóm chat nhỏ chỉ có tầm mười người.

Tối hôm qua Thẩm Miên cùng Giang Li náo loạn không thoải mái, hôm nay cũng đã truyền khắp toàn bộ lớp học, tuy đại đa số đều đang bận học tập, cũng không quan tâm mâu thuẫn giữa hai người, nhưng cũng có không ít người muốn giúp Thẩm Miên trút giận đâu.

Vốn bọn họ còn nghĩ Giang Li lớn lên trong cô nhi viện, lại là mới đến, chỉ cần mọi người cùng nhau cô lập cô ấy cũng đã đủ cho cô khó chịu.

Về phần nghe đồn Giang Li có quan hệ thân quen với Đồng Diệc, bọn họ cũng chưa tận mắt nhìn thấy, tất nhiên cũng không tin mấy.

Đặc biệt là nam sinh ngồi ở phía trước Giang Li, tối hôm qua hắn chính là mơ hồ nghe được hai người phía sau nói chuyện phiếm, tuy nội dung cụ thể không nghe rõ, nhưng hình thức nói chuyện kia, rõ ràng chính là không thân lắm đâu!

Cho nên, bọn họ cũng không lo lắng Đồng Diệc ra mặt cho Giang Li.

Nhưng mà sáng hôm nay thấy qua Giang Li cùng Đồng Diệc đấu võ mồm, nam sinh hàng phía trước lại có chút không rõ suy nghĩ của Đồng Diệc lắm.

Hắn báo lại chuyện này cho mọi người trong nhóm chat, lập tức có người đề nghị hắn thử thái độ Đồng Diệc một chút.

Có lẽ Đồng Diệc cũng không có đáng sợ như trong lời đồn đâu?

Dù sao cậu ấy đều đã chủ động cho Giang Li mượn thẻ cơm, hơn nữa Giang Li kêu cậu ấy là sâu ngủ lớn cậu ấy cũng không có phản ứng gì mà.

Quan trọng nhất chính là, trước đây mọi người cũng chưa từng thấy cậu ấy bắt nạt bạn cùng lớp nào, nói không chừng những lời đồn cậu ấy uống rượu đánh nhau đều là tin vịt ấy chứ.

Nam sinh phía trước hít sâu một hơi, lấy đủ dũng khí quay đầu, trên mặt nặn ra một nụ cười cứng đờ nhìn Đồng Diệc, “Đồng…… Đồng Diệc, mình làm mất thẻ cơm rồi, có thể mượn thẻ cơm của cậu dùng một chút được không?”

Đồng Diệc liếc xéo hắn một cái, lười biếng trả lời: “Lấy cái thứ đặt trên cổ cậu xuống đây đổi với tôi!”

“Này…… A?” Nam sinh hoàn toàn sửng sốt.

Đồng Diệc cười nhạo một tiếng, “Mất thẻ cơm cũng không biết đi báo mất giấy tờ rồi làm lại thì cậu cần giữ cái thứ kia làm gì?”

Nam sinh:……

Hắn xác định, Đồng Diệc vẫn là Đồng Diệc không dễ chọc kia.

Hắn cho Giang Li mượn thẻ cơm tuyệt đối là bởi vì bọn họ thân quen.

Sau khi bị Đồng Diệc mỉa mai, nam sinh hàng phía trước mặt xám mày tro xoay người sang chỗ khác, tiếp tục hội báo tin tức vào nhóm chat.

Nhưng mà, hắn vừa mới đánh mấy chữ liền nghe được giọng nói lạnh băng của cô Triệu: “Chu Lập, giao điện thoại lên đây.”

Chu Lập:……

Mệnh hắn hình như phạm sao Thái Tuế rồi.