Chương 17

Sau khi kết thúc kỳ thi thể chất trường học sẽ cho học sinh cơ hội điều chỉnh thân thể một chút nên đã sắp xếp tiết tự học vào cùng ngày, chuẩn bị cho kỳ thi thử tiếp theo.

Giang Li không về phòng học tự học mà trực tiếp đến văn phòng của chủ nhiệm Lý.

Cô đưa ra đề nghị xem lại đoạn ghi hình với chủ nhiệm Lý, lý do là là lúc cô thi chạy dài đã bị té ngã nhưng không thấy rõ ai là người đỡ cô dậy, cô muốn xem lại đoạn ghi hình để biết ai còn đi cảm ơn người ta.

Yêu cầu đơn giản như vậy chủ nhiệm Lý đương nhiên không có khả năng cự tuyệt, ông lập tức liền dẫn Giang Li đến phòng điều khiển, nhờ nhân viên trong phòng điều khiển giúp đỡ xem lại.

Bởi vì biết thời gian cụ thể, cho nên rất nhanh đã đến đoạn cần tìm, mà khi chủ nhiệm Lý thấy rõ hình ảnh theo dõi sắc mặt lập tức thay đổi.

Ngay từ đầu thấy Thẩm Miên duỗi chân ngáng Giang Li, ông còn cảm thấy có thể là do vấn đề góc độ của cameras quay chụp, lo lắng oan uổng cho Thẩm Miên.

Nhưng ngay sau đó ông ta lại nhìn thấy lúc Thẩm Miên vọt tới vạch đích, xoay người lộ ra biểu tình khıêυ khí©h, còn hướng về phía Giang Li dựng ngón giữa.

Hai màn ảnh tổ hợp lại thì chuyện Thẩm Miên cố ý gạt chân Giang Li ngã đã là chứng cứ vô cùng xác thực.

Chủ nhiệm Lý xoay người nhìn Giang Li, “Có phải trước đó em đã hoài nghi có người cố ý ngáng chân em rồi không?”

Giang Li cực kỳ thẳng thắn thành khẩn gật đầu, “Chỉ là hoài nghi nhưng cũng không xác định.”

Cho nên mặc dù sau đấy Đồng Diệc nói cậu tận mắt nhìn thấy Thẩm Miên duỗi chân gạt ngã mình, Giang Li vẫn lựa chọn loại phương thức uyển chuyển này để xem lại đoạn ghi hình.

Chủ nhiệm Lý tức khắc cảm thấy đứa nhỏ này cũng rất không dễ dàng, đại khái là bởi vì lớn lên ở cô nhi viện nên mới làm cô thận trọng từ lời nói đến việc làm như vậy, nếu đổi thành học sinh khác, khẳng định sẽ vào ngay lúc bị ngã kia liền tranh cãi xem lại đoạn camera theo dõi, cũng xin phúc khảo.

“Chuyện của Thẩm Miên thầy sẽ xử lý sau, còn thành tích chạy dài của em thầy sẽ thay em xin phúc khảo, tuy hơi phiền toái chút nhưng hẳn là còn cơ hội.” Chủ nhiệm Lý thanh âm ôn hòa.

Giang Li lắc đầu nói: “Không cần xin trọng khảo đâu ạ, em muốn dùng thời gian đó để học hơn.”

Chủ nhiệm Lý nhíu mày, “Điểm thi chạy của em bị trừ hai điểm, tuy có vẻ không nhiều lắm nhưng được cộng vào điểm tổng của kỳ thi cấp ba cũng có thể làm rớt không ít người đâu.”

Giang Li vẫn lắc đầu như cũ, “Cho dù em không bị Thẩm Miên làm ngã cũng chưa chắc có thể lấy được điểm tối đa, nếu xin phúc khảo sẽ không công bằng với các bạn học khác ạ.”

Kỳ thật cũng không phải là không chắc chắn mà lúc vừa rồi xem lại camera theo dõi cô đã nghiêm khắc tính toán qua thời gian, kể cả Thẩm Miên không gạt chân cô thì cô cũng tuyệt đối không lấy được điểm tối đa, bởi vì lúc ấy thể lực của cô đã cạn kiệt, căn bản là cô không có khả năng dùng hết sức cuối cùng lao về đích như các bạn học khác.

Có thể nói, Thẩm Miên lần này đã làm tiểu nhân uổng công rồi.

Giang Li không muốn dành thời gian cùng tinh lực lãng phí trên chuyện không chắc chắn này, huống chi tuần sau sẽ phải thi thử, cô càng không muốn phân tâm, đối với cô mà nói, việc trước mắt là phải lấy được học bổng kếch xù kia mới là quan trọng nhất.

Trừ cái này ra, cô còn muốn tìm được nữ sinh đã đỡ cô lên để nói lời cảm ơn, tuy gương mặt kia khá xa lạ, nhưng chỉ cần ở cùng một trường học thì khẳng định có cơ hội gặp được.

Chủ nhiệm Lý:……

Vừa rồi ông ấy chỉ chú ý tới hành vi ác liệt của Thẩm Miên nên đúng là không chú ý đến vấn đề thời gian, nhưng nghiêm khắc mà tính thì kể cả Giang Li không bị vướng ngã, phỏng chừng cũng phải dùng tầm 3 phút 40 giây mới về đích được, hơn nữa trạng thái lúc ấy của cô bé rõ ràng đã không ổn rồi, tỷ lệ lấy được điểm tối đa xác thật rất nhỏ.

Huống chi Giang Li đã rời khỏi trường thi, muốn xin phúc khảo cũng không hề dễ dàng.

Thấy thái độ cô kiên quyết, chủ nhiệm Lý cũng không khuyên bảo nữa.

“Hành vi của Thẩm Miên quá mức ác liệt, trường học chắc chắn sẽ xử lý, em đi về học trước đi, những chuyện còn lại cứ giao cho giáo viên, được không?”

Giang Li gật đầu, “Cảm ơn thầy Lý ạ.”

Sau khi từ phòng điều khiển đi ra ngoài, Giang Li dọc theo cầu thang bộ tòa nhà đi xuống dưới, lại ở chỗ rẽ lầu một đυ.ng phải Thẩm Miên.

Thẩm Miên nhìn thấy Giang Li cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng cô ta thấy Giang Li biểu cảm vẫn như thường, hoàn toàn không giống như đã phát hiện ra cái gì mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.

Mặt Thẩm Miên không biểu cảm tránh đi Giang Li, đến phòng điều khiển tìm giáo viên ở đó, tỏ vẻ bản thân bị rớt ví tiền, muốn xem lại camera theo dõi.

Giáo viên liếc cô ta một cái, không chút để ý hỏi: “Là rơi vào giờ thi thể chất ở sân thể dục đúng không?”

Thẩm Miên lập tức gật đầu, “Đúng đúng đúng, trong ví của em có thẻ căn cước và thẻ phụ, cho nên nhất định phải tìm được, thầy không cần phải quan tâm chuyện này của em đâu ạ, em tự mình từ từ tìm là được.”

“Không cần tìm nữa, trở về chờ kết quả đi!”

Thấy cô ta tỏ vẻ nghi hoặc khó hiểu, giáo viên hừ lạnh một tiếng, “Tuổi còn nhỏ mà không lo học hành cho tử tế, người khác ít đi hai điểm môn thể chất đối với em có chỗ tốt gì sao?”

Thẩm Miên:……

Hóa ra là cô ta đã bại lộ.

Thẩm Miên hoang mang lo sợ rời khỏi tòa nhà, muốn tìm Giang Nhược thương lượng đối sách lại không thể tìm thấy người.

Trong sự lo lắng thấp thỏm bất an đến cực độ, Thẩm Miên rốt cuộc đã chờ được kết quả xử lý của trường học: Ghi lại vi phạm nặng, kiểm điểm trước toàn bộ trường, kiểm tra thể chất môn chạy dài bị điểm 0.

Vào lúc đó, Thẩm Miên cảm thấy trời như sập xuống vậy, bởi vì cô ta hiểu được 15 điểm này trong kỳ thi vào cấp ba đối với cô ta quan trọng cỡ nào.

Lúc trước Nhược Nhược xin miễn thi thể chất cô ta còn cảm thấy rất tiếc hận, điểm tối đa môn thể chất là 50 điểm, nhưng căn cứ theo luật của sở giáo dục thành phố Mân Giang, trừ người tàn tật ra, những học sinh xin miễn thi khác đều chỉ có thể lấy được tối đa 30 điểm môn thể chất mà thôi.

Nhưng Nhược Nhược dường như không quá để ý, bởi vì cô ấy cảm thấy cho dù là tham gia thi bình thường cũng không nhất định có thể lấy được 30 điểm, còn không bằng trực tiếp miễn thi.

Hơn nữa, nhà Nhược Nhược có tiền có thế, chẳng sợ lúc thi vào cấp ba phát huy thất thường, chú Giang cũng có thể tìm quan hệ cho cô ấy vào trường hàng đầu.

Cô ta không giống Nhược Nhược, cô ta gia cảnh bình thường, cha mẹ cũng đều chỉ là nhân viên bình thường công tác ở doanh nghiệp nhà nước, căn bản không có nhân mạch gì cả.

Tương lai của cô ta chỉ có thể dựa vào chính mình phấn đấu.

Thẩm Miên tuy nhìn có vẻ tùy tiện nhưng thực tế lại rất háo thắng, cô ta biết chính mình các môn văn hóa thành tích không bằng Nhược Nhược, nhưng cũng may có ưu thế môn thể dục, chỉ cần lúc thi cấp ba phát huy bình thường là cô ta sẽ có khả năng vào một trường tốt.

Nhưng hiện tại 15 điểm chạy dài đã không còn, đừng nói là trường tốt, cô ta có thể vào một trường thực nghiệm hay không đều khó nói.

Nếu để cha mẹ biết nguyên nhân cô ta vứt bỏ 15 điểm này nhất định sẽ mắng chết cô ta.

Thẩm Miên nghiêng ngả lảo đảo đến văn phòng giáo viên, hai mắt đỏ bừng nhìn cô Hà chủ nhiệm lớp, khẩn cầu nói: “Cô Hà ơi cô giúp em ngẫm lại biện pháp đi, em hứa về sau không bao giờ làm loại chuyện này nữa đâu.”

Cô Hà cau mày xoa huyệt Thái Dương, “Cô không biết giữa em với Giang Li có mâu thuẫn gì, nhưng mặc kệ thế nào thì em cũng không nên vào lúc thi chạy cố ý ngáng chân bạn ấy, nếu là ngày thường thì cũng thôi, nhưng đây chính là cuộc thi thể chất, điểm đó được cộng vào tổng điểm thi cấp ba, không có khả năng em không biết điều đó.”

“Em…… Em cũng là nhất thời hồ đồ, cô Hà ơi cô giúp em với!” Thẩm Miên khóc nức nở.

Cô Hà thở dài, “Mức xử phạt em là chủ nhiệm Lý đưa ra, cô không giúp được em đâu.”

Thấy Thẩm Miên bộ dáng mất hồn mất vía, cô Hà có chút không đành lòng, “Em đi tìm Giang Li xin lỗi đi, xin bạn ấy tha thứ, trong khoảng thời gian kế tiếp này cũng biểu hiện cho tốt, tranh thủ trước khi thi cấp ba bỏ được xử phạt ghi tội đi.”

Còn chuyện điểm thi môn chạy dài về 0 là không có bất luận cách nào để cứu vãn hết, nếu không chủ nhiệm Lý cũng sẽ không bị gọi là “Lý Diêm Vương”.

Ai cũng biết chủ nhiệm Lý thích học sinh có thành tích tốt, nhưng ông ấy càng coi trọng phẩm hạnh của học sinh hơn.

Người đi giúp Thẩm Miên cầu tình không phải là cố tình đâm vào họng súng sao, cô là không có khả năng đi rồi đấy.