Chương 18

Thông báo phê bình Thẩm Miên vào ngày thi thể chất cố tình ác ý gạt ngã bạn học vừa được đưa ra quả thực làm mọi người trong lớp sợ đến ngây người.

Lúc trước chuyện Thẩm Miên cùng Giang Li có mâu thuẫn mọi người trong lớp đều biết, nhưng ai cũng không nghĩ đến Thẩm Miên thế nhưng vào lúc Giang Li thi thể chất lại ngáng chân.

Trong mắt phần lớn mọi người, Thẩm Miên tuy rằng có chút sồn sồn, nhưng lại là một người tốt bụng, ngày thường ai có chuyện nhờ cô ấy hỗ trợ, cô ấy cũng cơ bản sẽ không từ chối ngay.

Một người như vậy thật sự sẽ trong kỳ thi thể chất ác ý ngáng chân bạn học sao?

Nhưng nếu tình huống kia là thật, vậy Giang Li cũng quá xui xẻo rồi, nếu tương lai bởi vì chênh lệch hai điểm này mà lỡ mất trường học yêu thích thì cô ấy sẽ hận chết Thẩm Miên mất!

Nhưng mà mọi người còn chưa kịp đi an ủi Giang Li, hình phạt của Thẩm Miên đã được áp dụng trước.

Lúc này mọi người lại cảm thấy Giang Li không cần an ủi, bởi vì so với chỉ mất hai điểm thì rõ ràng là Thẩm Miên nhận con 0 tròn trĩnh môn chạy dài thảm hại hơn nhiều.

Nếu thành tích của Thẩm Miên có thể tốt đến mức không thèm để ý 15 điểm kia thì cũng không có ai đi đồng tình với cô ta cả.

Nhưng cố tình thành tích của Thẩm Miên chính là nửa vời, kể cả không mất 15 điểm kia, cô ta muốn vào một trường tốt cũng khá hên xui, hiện tại lập tức bị mất 15 điểm, cô ta có thể vào được trường thực nghiệm không cũng không ai dám nói trước.

Hơn nữa Thẩm Miên còn bị trường học ghi tội, nếu trước khi tốt nghiệp không thể tiêu trừ xử phạt ghi tội, học bạ sẽ đi theo cô ta vào cấp ba, đến lúc đó khẳng định sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng ban đầu của giáo viên cấp ba đối với cô ta.

Những học sinh trong lớp có quan hệ tốt với Thẩm Miên đều cảm thấy trường học xử phạt Thẩm Miên quá nặng, nhịn không được dùng ánh mắt khiển trách nhìn Giang Li.

Bọn họ cho rằng, nếu không phải Giang Li đi tìm chủ nhiệm Lý làm lớn chuyện lên thì Thẩm Miên khẳng định sẽ không bị xử phạt nặng đến vậy.

Nam sinh tên Chu Lập ngồi ở hàng phía trước Giang Li liền thừa dịp Đồng Diệc không ở phòng học, quay đầu chất vấn Giang Li, “Cậu chỉ bị trừ có hai điểm mà thôi, lại làm hại thành tích chạy dài của Thẩm Miên bị hủy bỏ, cậu không cảm thấy áy náy sao?”

Tầm mắt Giang Li từ trên sách rời đi, nhìn nam sinh trước mặt tự cho mình là vô cùng chính nghĩa, hỏi lại: “Nếu có người gϊếŧ cậu nhưng chưa thành công, chỉ hại cậu bị thương nhẹ, hắn lại bị phán mười năm tù, cậu sẽ cảm thấy áy náy à?”

Nam sinh một khuôn mặt đỏ lên, có chút tức giận nói: “Cậu đây là đánh tráo khái niệm! Chuyện Thẩm Miên làm với cậu căn bản không hề nghiêm trọng như vậy, hơn nữa cho dù cậu không bị cậu ấy làm ngã thì cũng không nhất định có thể lấy được điểm tối đa cơ mà.”

Giang Li biết cùng người như vậy nói không thông được, “Những lời này cậu nên giữ lại đi nói với chủ nhiệm Lý đi, có lẽ thầy ấy sẽ cảm thấy cậu nói có đạo lý, sau đó huỷ bỏ xử phạt đối với Thẩm Miên đấy.”

Chu Lập:……

Cho dù hắn ăn gan hùm mật gấu cũng không dám đi tìm Lý Diêm Vương nói những lời này!

Nam sinh hành quân lặng lẽ, Giang Li lại thừa thắng truy kích: “Tôi còn tưởng cậu có tinh thần trọng nghĩa nhiều cỡ nào cơ, hóa ra cũng chỉ chuyên bắt nạt kẻ yếu thôi nhỉ!”

Chu Lập:……

Bắt nạt kẻ yếu?

Nếu Giang Li mà gọi là kẻ yếu thì trong trường này sợ là cũng không có mấy ai là kẻ mạnh mất.

Chính mắt nhìn thấy Giang Li cường thế như vậy, những người vốn muốn thay Thẩm Miên “Mở rộng chính nghĩa” đó, đều từng người từng người hành quân lặng lẽ.

Thẩm Miên ngồi ở chỗ của mình, trong tay gắt gao nắm cây bút, cố nén mới không làm nước mắt rơi xuống.

Hiện tại cô ta vô cùng hối hận vì đã đi trêu chọc Giang Li, nhưng bảo cô ta đi xin lỗi Giang Li, đó là tuyệt đối không có khả năng.

Bởi vì cô ta biết, kể cả cô ta xin lỗi Giang Li, cầu Giang Li tha thứ thì điểm thi chạy dài của cô ta cũng không thể quay trở về, xử phạt càng không có khả năng lập tức được huỷ bỏ.

Một khi đã như vậy, còn làm những chuyện vô dụng như vậy làm gì!

Giang Nhược cũng cau mày, cô ta muốn giúp Thẩm Miên, hơn nữa cô ta đã nói chuyện này cho anh trai, nhờ anh trai hỗ trợ nghĩ cách.

Nhưng anh trai lại nói với cô ta, đây là Thẩm Miên tự làm tự chịu, bảo cô ta đừng trộn lẫn vào, cũng đừng đi trêu chọc Giang Li bệnh tâm thần kia.

Giang Nhược căn bản không biết chuyện Giang Châu ở rừng cây nhỏ trong trường học bị Giang Li uy hϊếp, còn tưởng là anh trai không còn yêu thương cô ta giống lúc trước nữa.

Nói thật, cô ta rất đau khổ.

Nhìn Thẩm Miên bộ dáng khổ sở, Giang Nhược không nghe lời Giang Châu, đến tối trở lại ký túc xá, cô ta liền lấy di động ra gọi điện thoại cho Phong Vận.

Dưới sự tự thuật của Giang Nhược thì là Thẩm Miên cùng Giang Li có chút mâu thuẫn nhỏ, sau đó nhất thời xúc động ngáng chân Giang Li, nhưng mà hiện tại cậu ấy đã ý thức được sai lầm, cũng sớm đã hối hận.

Bậy giờ thành tích thi chạy dài của Thẩm Miên bị hủy bỏ, ghi tội xử phạt cũng đã hạ bút, vào đại hội phê bình còn phải đọc kiểm điểm trước toàn bộ trường học, điều này đối với Thẩm Miên luôn luôn tranh cường háo thắng mà nói, quả thực chính là đả kích mang tính hủy diệt.

Phong Vận biết chuyện Giang Li bị gạt chân ngã tất nhiên sẽ nhịn không được mà lo lắng, thẳng đến khi nghe Giang Nhược nói con bé cũng không bị thương, thành tích thi thể chất cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.

Mà khi Giang Nhược nói đến chuyện Thẩm Miên bị xử phạt, các bạn trong lớp đều cảm thấy Giang Li chuyện bé xé ra to, có lý không tha người bà ta lại nhịn không được nhíu mày.

Lúc trước bà ta đã lo lắng con gái từ nhỏ ở trong cô nhi viện, phương diện giao tiếp xử sự khó tránh khỏi sẽ có khiếm khuyết, không thể tưởng được chuyện bà ta lo lắng rất nhanh đã thành hiện thực.

Thẩm Miên bà ta đã gặp qua, là một đứa trẻ rất rộng rãi phóng khoáng, mỗi lần gặp mặt đều sẽ ngọt ngào gọi bà ta là dì, cùng Nhược Nhược như hình với bóng.

Tiểu Li lại xảy ra mâu thuẫn với con bé, chắc là có cái gì hiểu lầm rồi!

Nghĩ đến đây, Phong Vận đề nghị nói: “Không thì cuối tuần này con gọi Miên Miên về nhà đi, mẹ sẽ nói chuyện với Tiểu Li một câu, tranh thủ hóa giải mâu thuẫn giữa hai đứa, sau đó lại cùng đến trường học xin xóa bỏ ghi tội xử phạt của Miên Miên.”

“Không cần.” Giang Nhược lập tức cự tuyệt, nhưng ngay sau đó cô ta ý thức được chính mình phản ứng có chút quá khích, lại vội vàng giải thích nói: “Tiểu Li vừa mới trở về, nếu chúng ta làm như vậy khẳng định cô ấy sẽ cảm thấy chúng ta đều đang giúp đỡ Miên Miên, cô ấy sẽ khổ sở.”

Cô ta tuyệt đối không thể mang Thẩm Miên về nhà, bằng không nếu bị Thẩm Miên nhìn ra mình không phải con gái ruột của ba mẹ thì lời nói dối lúc trước của cô ta sẽ bị vạch trần.

Nghe xong Giang Nhược nói, Phong Vận cũng ý thức được đề nghị vừa rồi của bà ta không thỏa đáng, bà ta thở dài, bất đắc dĩ nói: “Vậy chờ đến cuối tuần mẹ lại nói chuyện cẩn thận với Tiểu Li vậy!”

Vốn Giang Nhược định thuyết phục Phong Vận, để bà ta tới trường xóa bỏ ghi tội cho Thẩm Miên, nhưng sau khi hai người trò chuyện cô ta mới ý thức được, mẹ sẽ không bao giờ đối với cô ta có cầu tất ứng giống như trước đây nữa.

Tuy mẹ đã đáp ứng sẽ nói chuyện với Giang Li nhưng Giang Nhược biết, cái đó cũng vô dụng thôi, bởi vì Giang Li cũng không phải người sẽ nghe lời.

Điều làm Giang Nhược càng khó chịu hơn là hôm nay trò chuyện mẹ không giống trước kia quan tâm sinh hoạt của cô ta ở trường học nữa, ngược lại dẫn dắt cô ta nói rất nhiều chuyện có quan hệ tới Giang Li.

Cô ta nhịn xuống đáy lòng chua xót, nói với mẹ rất nhiều chuyện có quan hệ tới Giang Li, trong đó bao gồm cả chuyện Giang Li cùng Đồng Diệc trở thành bạn cùng bàn, cùng với một ít chi tiết hai người ở chung.

Sau khi cúp điện thoại, Giang Nhược ghé đầu vào gối, cả người không có tinh thần gì.

Lúc này rốt cuộc cô ta cũng hiểu được, cho dù cha mẹ và anh trai liên tục bảo đảm bọn họ sẽ trước sau như một yêu thương cô ta, nhưng có vài thứ chính là đã thay đổi.