Chương 3

Cô nhi viện mà nguyên chủ sống ở một huyện nhỏ của thành phố Mân Giang, khoảng cách đến nội thành ước chừng 300 km, nếu lái xe cần hơn ba giờ.

Sau khi xe vào thành phố Mân Giang, một đường đi về hướng khu biệt thự Tây Giao.

Trợ lý Bạch thông qua kính chiếu hậu, quan sát vị tiểu thư Giang gia mới được tìm về này, mới phát hiện cô ấy thế mà không hề câu nệ sợ hãi.

Thật giống như khu hoàn cảnh xa hoa xung quanh biệt thự này không có bất kỳ quan hệ gì với cô vậy.

Một đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện, không nên có loại biểu hiện như này mới phải, cho nên hoặc là cô ấy thật sự không thèm để ý, hoặc là quá biết giả vờ.

Trợ lý Bạch thầm giật mình, nhanh chóng hạ quyết tâm, về sau tuyệt đối không được chủ động trêu chọc vị Giang tiểu thư này.

Đừng nhìn Giang tổng hiện tại đối xử với cô ấy không nóng không lạnh, nhưng có tầng quan hệ huyết thống kia ở đó, chuyện sau này ai có thể nói rõ được.

Chỉ tiếc là lúc trước hắn đã từng đắc tội tiểu thư Giang Li một lần, về sau cho dù có cố tình biểu hiện cũng chưa chắc có thể lưu lại ấn tượng tốt cho cô.

Giang Li nào biết trợ lý Bạch đang bổ não nhiều như vậy, trong hiện thực tuy cô không sinh ra ở hào môn, nhưng cũng chưa từng thiếu tiền, tất nhiên không có khả năng bị khu biệt thự trước mắt hấp dẫn.

Nhưng mà, một nam một nữ đứng ở thảm cỏ trước cửa biệt thự Giang gia, đúng là đã thành công hấp dẫn lực chú ý của cô rồi.

Người con gái thoạt nhìn tuổi tác tương tự cô, cực kỳ xinh đẹp, người con trai lại có vẻ già dặn hơn một chút, thoạt nhìn rất giống Giang Hoài phiên bản thiếu niên.

Người con trai đang cúi đầu lắng nghe tiếng người con gái nói chuyện, trên mặt ôn nhu sủng nịch như muốn tràn cả ra ngoài.

Giang Li suy đoán, đây hẳn là thiên kim giả nữ chính Giang Nhược cùng anh trai muội khống của cô Giang Châu.

Theo tầm mắt Giang Li nhìn qua, ánh mắt Phong Vận lập tức trở nên ôn nhu, nhưng bà lại nhanh chóng nhớ ra, chính mình còn chưa nói với Tiểu Li chuyện của Nhược Nhược.

Vốn bà tính toán trên đường về Mân Giang sẽ nói, nhưng bởi vì Tiểu Li và chống bà lúc trước náo loạn đến không thoải mái, thế nên bà đã quên mất chuyện này rồi.

Phong Vận đang chuẩn bị mở miệng giải thích, Giang Nhược đã chú ý tới tình huống bên này.

Đôi mắt cô ấy sáng long lanh, làm lơ anh trai nhắc nhở “Chạy chậm một chút”, sau khi chạy tới liền lao vào trong lòng Phong Vận, làm nũng nói: “Mẹ, ba mẹ đã đón chị về rồi sao?”

Phong Vận cười vuốt ve đầu cô ấy, “Ừ, đã đón về rồi, về sau hai chị em con có thể cùng nhau đi học, cũng coi như có người bầu bạn.”

Sau đó bà ấy đem tầm mắt chuyển sang Giang Li, cười nói: “Tiểu Li, đây là Nhược Nhược, lúc trước hai chị em bị ôm nhầm, cho nên mẹ và ba con vẫn luôn cho rằng con bé mới là con gái ruột của chúng ta.”

Không đợi Giang Li mở miệng, Giang Nhược lập tức thái độ thân thiện chào hỏi: “Chào chị ạ.”

Nghe được chữ “Chị”, Giang Li lập tức nhớ tới cốt truyện trong sách.

Sau khi nguyên chủ về nhà, Giang Nhược xác thật vẫn luôn gọi cô ấy là chị.

Sau này hai người có mâu thuẫn, Giang Châu liền bắt cóc đạo đức nguyên chủ, nói thân thể em gái không tốt, nguyên chủ làm chị hẳn phải nhường cô ấy, không nên cái gì cũng tranh với cô ấy.

Nhưng Giang Li không có tính toán hầu hạ tiểu công chúa, nói trắng ra: “Chúng ta cùng tuổi, ngày sinh hẳn là cũng sấp sỉ, cô gọi tên của tôi là được.”

Nhận thấy thái độ Giang Li lãnh đạm, Giang Nhược có chút vô thố, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Giang Châu như đang xin giúp đỡ.

Giang Châu lập tức nhíu mày nhìn Giang Li, “Chỉ là một cái xưng hô mà thôi, cần phải so đo như vậy sao?”

Giang Li ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, “Một cái xưng hô mà thôi, đúng là không cần phải so đo.”

Sau đó cô đem tầm mắt chuyển sang Giang Nhược, “Cô hẳn là sẽ không so đo, đúng không?”

Giang Nhược:……

Giang Châu cũng không dự đoán được, em gái ruột thế nhưng EQ lại thấp đến vậy, tức khắc liền không có sắc mặt tốt.

Hắn quay đầu xoa xoa đầu Giang Nhược, an ủi nói: “Nếu nó không cảm kích, về sau em cũng không cần đối xử khách khí với nó làm gì, kêu tên nó là được.”

Giang Nhược mím môi, chưa nói cái gì.

Con trai cùng con gái lần đầu gặp mặt đã không thoải mái, làm Phong Vận có chút khó xử.

Bà dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Giang Hoài, lại phát hiện chồng mình tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình, rõ ràng là không muốn quản.

Do dự một lát, bà cau mày nhìn con trai, “Tiểu Li cũng là em gái con, sao con lại nói chuyện như vậy?”

Giang Châu nhún vai, “Nó ngay cả anh trai đều không gọi một tiếng, mẹ cảm thấy con nên nói chuyện với nó như nào?”

Phong Vận sửng sốt vài giây, như là đột nhiên ý thức được cái gì, bà lộ ra ánh mắt bi thương nhìn Giang Li, “Tiểu Li, có phải con vẫn đang trách ba mẹ không tìm được con sớm hơn đúng không?”

Giang Li lắc đầu, “Tôi không nghĩ như vậy.”

“Vậy vì sao con……” Phong Vận muốn nói lại thôi.

Đứa trẻ trước mắt rõ ràng là con gái ruột của bà ta, nhưng không hiểu vì sao vẫn luôn cho người ta một cảm giác xa cách ngàn dặm chứ?

Là ảo giác của bà ta sao?

Giang Li đại khái có thể đoán được suy nghĩ của Phong Vận, nghĩ đến cốt truyện trong sácg, cô đột nhiên cười, hỏi: “Bà đang muốn nói, tôi không gọi hai người là ba mẹ, cũng không mở miệng gọi anh ta là anh trai chứ gì?”

Phong Vận:……

Đúng là bà ta đang nghĩ như vậy, lại chưa từng tưởng tượng được con gái sẽ hỏi trắng ra như thế.

“Bởi vì tạm thời tôi vẫn chưa xác định, các người có thể chấp nhận tôi hay không.” Giọng Giang Li thanh lãnh.

“Chúng ta đương nhiên muốn chấp nhận con rồi! Nếu không nhận con, sao có thể ngàn dặm xa xôi tới tìm con chứ? Tiểu Li, con nói như vậy làm lòng ba mẹ quá đau rồi.”

Phong Vận bộ dáng lã chã chực khóc, phảng phất như đã chịu uất ức to lớn lắm vậy.

Giang Li căn bản không cho bà ta cơ hội bán thảm, “Nhưng mà tất cả mọi người đều biết, Giang Nhược mới là con gái Giang gia, chẳng lẽ mấy người chuẩn bị công bố ra ngoài chuyện chúng tôi từ nhỏ đã bị ôm sai sao?”

Vừa nghe lời này, Phong Vận tức khắc không còn khí thế.

Vấn đề này, trước khi bọn họ đi đón Tiểu Li cũng đã thương lượng qua, cuối cùng nhất trí quyết định tạm thời không công bố thân phận của Tiểu Li, bằng không tình cảnh của Nhược Nhược sẽ trở nên rất xấu hổ.

Về phần Tiểu Li thì tuyên bố ra ngoài con bé là con gái Giang gia nhận nuôi, dù sao người trong nhà đều biết thân phận thật sự của cô là được, cũng sẽ đối đãi công bằng với hai đứa nhỏ.

Lúc trước Giang Châu đưa ra phương án này, Giang Hoài gần như không hề suy xét lập tức đáp ứng luôn, Phong Vận tuy có chút do dự, nhưng cũng cam chịu quyết định của chồng và con trai.

Nhưng lúc này nghe được con gái ruột chất vấn, bà lại cảm thấy có chút đuối lý.

Giang Châu cau mày nhìn Giang Li, “Cô để ý thân phận thiên kim Giang gia đến vậy sao?”

Giang Li lắc đầu, “Tôi không thèm để ý.”

Giang Châu mặt mang trào phúng, “Nếu như cô thật không thèm để ý, vì sao vừa trở về đã buộc chúng tôi công khai thân phận của cô?”

Giang Hoài tuy vẫn luôn không lên tiếng, nhưng cũng đồng ý lời của con trai, cảm thấy mí mắt Giang Li không khỏi quá thiển cận rồi.

Giang Li đối diện với Giang Châu, nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ không phải mấy người buộc tôi mở miệng gọi người trước sao?”

Giang Châu:……

“Các người có quan hệ huyết thống với tôi, theo lý thuyết là nên sửa miệng, nhưng nếu các người cũng không tính toán thừa nhận tôi là người thân của các người, vậy tôi không sửa miệng hẳn cũng coi như bình thường nhỉ?”

Giang Nhược chân tay luống cuống nhìn Giang Châu, nhỏ giọng nói: “Anh, hay là……”

Giang Châu nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô ta, trấn an nói: “Em không cần nhọc lòng việc nhỏ này.”

Giang Hoài lúc này rốt cuộc không giả chết nữa, hắn dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Giang Li. “Con ở bên ngoài mười lăm năm, vẫn luôn là Nhược Nhược ở bên cạnh chúng ta, tất cả mọi người đều biết con bé là con gái Giang gia, nếu đột nhiên công bố thân phận của con, Nhược Nhược tất sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nhưng con không giống vậy, người trong vòng tròn này cũng không quen biết con, chỉ cần đối ngoại nói con là con gái chúng ta nhận nuôi, mọi người cũng sẽ khách khách khí khí đối với con, con hẳn là có thể lý giải, đúng không?”

Giang Li không tỏ ý kiến, hỏi lại: “Có thể đổi một lý do thoái thác khác không?”

Giang Hoài nhíu mày, “Đổi lý do thoái thác gì?”

Ông ta đã nhìn ra, tiểu nha đầu trước mắt này căn bản không phải đèn đã cạn dầu, chỉ hy vọng nó không có cái yêu cầu kỳ quái gì.

“Nếu các người không tính toán công bố thân phận của tôi, vậy cứ nói với bên ngoài tôi là họ hàng xa của Giang gia đi, chỉ tạm thời ở nhờ Giang gia thôi.” Ngữ khí Giang Li tùy ý.

Phong Vận đang định phản bác, Giang Hoài lại giành nói: “Có thể.” Trong mắt hắn, Giang Li giả bộ thành bộ dạng không tranh không giành như vậy cũng chỉ là đang lấy lui làm tiến, buộc người trong nhà công bố thân phận thiên kim Giang gia mà thôi.

Ông ta càng không cho nó như ý nguyện.