Chương 4

Nhưng làm Giang Hoài ngoài ý muốn chính là, kế sách của nha đầu này rõ ràng đã thất bại, thế nhưng cũng không khóc không nháo, đúng là rất biết vờ vịt.

Vào ban đêm, Phong Vận cùng Giang Hoài nói chuyện.

“Tiểu Li tình nguyện để chúng ta nói ra ngoài nó là họ hàng của Giang gia, cũng không muốn chúng ta nói nó là con gái nuôi Giang gia, là đang trách chúng ta đúng không?”

Giang Hoài dường như không có việc gì nói: “Nó còn nhỏ, không thể lý giải được suy nghĩ của người lớn, dằn dỗi cùng chúng ta thôi, chờ thêm mấy ngày nữa là tốt rồi.”

Phong Vận lại nhẹ nhàng nhíu mày, “Nhưng em cứ cảm thấy, mục đích con bé nói như vậy, chỉ là bởi vì không muốn đổi giọng gọi chúng ta là ba mẹ đó.”

Giang Hoài hừ lạnh một tiếng, “Chỉ là giở tính tình thôi, em càng nhân nhượng nó sẽ càng được đằng chân lân đằng đầu, chẳng lẽ chúng ta còn phải theo ý nó, công bố thân phận của nó cùng Nhược Nhược chắc?”

Phong Vận chần chờ trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Từ nhỏ con bé đã ở cô nhi viện, không có ai dạy dỗ, khó tránh khỏi sẽ tùy hứng, hay là……”

“Không có khả năng!” Giang Hoài cắt ngang lời bà nói, “Nhược Nhược là một tay em nuôi lớn, chúng ta nuôi con bé mười mấy năm, phương diện tình cảm tất nhiên không cần phải nói, hơn nữa Nhược Nhược có hôn ước với Tần Chinh, nếu để người Tần gia biết Nhược Nhược không phải con gái ruột của chúng ta, sợ là không xong đâu.”

Ánh mắt Phong Vận có chút mê mang, “Lúc trước cùng Tần gia định ra hôn ước, chẳng lẽ không phải bởi vì Nhược Nhược cùng Tần Chinh yêu thích lẫn nhau sao?”

Giang Hoài lộ ra nụ cười trào phúng, “Tần Chinh thích Nhược Nhược không sai, nhưng em coi những người Tần gia đó là làm từ thiện à? Chuyện này anh đã có tính toán, em đừng quản nữa.”

Nghe ông ta nói như vậy, Phong Vận thở dài, cũng không hề tiếp tục kiên trì.

Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng rời giường dùng bữa sáng, mới phát hiện ba đứa trẻ thế nhưng đã ngồi trước bàn ăn.

Phong Vận theo bản năng lược qua Giang Châu cùng Giang Nhược, ánh mắt dừng trên người con gái ruột Giang Li.

Lúc này Giang Li mặc áo thun màu đen rộng thùng thình, một đầu tóc dài được cô dùng khăn lụa buộc thành đuôi ngựa, tóc mái vốn dày nặng được vén lên dùng một cái kẹp màu đen cố định lại.

Đại khái là bởi vì để tóc mái lâu rồi, dẫn tới màu da trên trán cô trắng hơn những nơi khác trên mặt một chút, đối lập có vẻ hơi không ổn, nhưng chỉ cần trang điểm nhẹ, hẳn là sẽ dễ dàng che dấu được.

Phong Vận nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, nhịn không được nghĩ: Con gái ruột của mình thật ra tướng mạo rất đẹp, mặc dù không phấn son, thế nhưng nhìn cũng không hề kém hơn Nhược Nhược.

Quan trọng nhất chính là, lúc cô bé ngồi trước bàn ăn ăn cơm Tây, động tác tuy không phải thật tiêu chuẩn, nhưng thoạt nhìn lại vô cùng tự nhiên, khí chất như vậy, căn bản không giống người mà cô nhi viện có thể bồi dưỡng ra được.

Phong Vận cố ý thân cận với con gái, liền chủ động ngồi vào bên cạnh cô, thanh âm mềm nhẹ nói: “Phòng quần áo để nhiều quần áo mới thế mà, sao con lại không mặc?”

Tầm mắt Giang Li rốt cuộc chuyển từ bàn đồ ăn sang, thanh âm bình bình nói: “Phòng để quần áo đúng là có rất nhiều quần áo, nhưng số đo đều nhỏ, không có cái nào thích hợp với tôi cả.”

Nghe xong Giang Li nói, Phong Vận rõ ràng ngây ngẩn cả người.

Lúc trước bà kêu quản gia chuẩn bị quần áo cho Tiểu Li, Nhược Nhược nghe thấy liền chủ động nói để con bé lo, lại không nghĩ rằng chuẩn bị quần áo số đo không đúng.

Nhưng mà việc này cũng không thể trách Nhược Nhược được, bởi vì con bé căn bản không biết số đo của Tiểu Li.

“Xin lỗi con Tiểu Li, lúc trước bác quản gia chuẩn bị quần áo cho con đều do mẹ đề cử, nhưng mẹ không nghĩ tới con cao đến vậy, nếu không nhất định sẽ không lầm.”

Giang Châu không thể để em gái chịu ủy khuất, hắn nghiêng con mắt nhìn Giang Li, “Quần áo không vừa thì sai người đổi là được, cô không cần cảm thấy tất cả mọi người đều thiếu nợ cô.”

Giang Li nhẹ nhàng buông dao nĩa trong tay, nhíu mày hỏi: “Tôi phải làm như nào mới không làm anh cho rằng tôi cảm thấy tất cả mọi người đều thiếu nợ tôi vậy?”

Không đợi Giang Châu trả lời, cô lại hỏi: “Có phải tôi nhất định phải đem những bộ quần áo không vừa đó mặc ở trên người, anh mới cảm thấy tôi không vô cớ gây rối?”

Căn cứ nội dung trong tiểu thuyết, ngày đầu tiên nguyên chủ đến Giang gia, đã bị quần áo trong phòng chứa quần áo làm cho sợ đến hoa mắt.

Cô ấy mặc vào quần áo hàng hiệu nữ chính tỉ mỉ chọn lựa, lại hoàn toàn không nhét vào nổi, dường như cả người đều viết lê chữ béo vậy.

Ngay cả người làm đều nhịn không được ngầm nghị luận, nói nguyên chủ diện mạo nguyên chủ không bằng tiểu thư Nhược Nhược, khí chất cũng kém tiểu thư Nhược Nhược N con phố, thoạt nhìn căn bản không giống người Giang gia chút nào.

Nhưng những người đó lại không nghĩ tới, quần áo trong phòng chứa quần áo đều là chiếu theo số đo của Giang Nhược để chuẩn bị, nguyên chủ tuy dáng người tinh tế, nhưng lại cao hơn Giang Nhược nửa cái đầu, những bộ quần áo đó mặc ở trên người cô ấy, có thể thích hợp mới là lạ.

Nhưng mà từ đầu đến cuối, quyển tiểu thuyết kia lại chỉ cường điệu mọi thứ của nguyên chủ không bằng Giang Nhược, còn những chi tiết nhỏ này lại hoàn toàn không viết rõ ràng.

Giang Li không phải nguyên chủ, cô sẽ không miễn cưỡng chính mình mặc quần áo không thích hợp, đối mặt với hành vi khıêυ khí©h cố ý tìm ngược của Giang Châu cô càng không thể nhường nhịn.

Đối diện với con ngươi bình tĩnh lạnh nhạt Giang Li kia, Giang Châu nhất thời thế nhưng không thể phản bác nổi.

Giờ khắc này, hắn đột nhiên hơi hối hận, lúc trước không ngăn cản cha mẹ đi đón Giang Li về.

Không khí giữa con trai con gái giương cung bạt kiếm, làm Phong Vận có chút vô thố, bà ta nỗ lực bỏ qua áp suất thấp quanh con trai, quay đầu nhìn Giang Li.

“Quần áo mẹ sẽ cho người chuẩn bị lại cho con, anh trai con chỉ là nói chuyện hơi khó nghe thôi, kỳ thật nó đối với con rất tốt, lúc trước vẫn luôn hy vọng con trở về, còn tự mình đi làm thủ tục chuyển trường cho con nữa đó.”

Giang Li dời đi tầm mắt nhìn về phía Phong Vận, “Trước khi anh ta thay tôi xử lý thủ tục chuyển trường cũng chưa từng trưng cầu qua ý kiến của tôi.”

Phong Vận lập tức giải thích: “Trường lúc trước con học chỉ là trường cấp hai bình thường ở huyện nhỏ, trung học quốc tế Mân Giang mới là trường tư lập tốt nhất toàn thành phố ……”

Giang Li cắt ngang lời bà ta nói, “Vậy bà có nghĩ tới việc này không, tôi chỉ còn có hai tháng nữa sẽ phải thi lên cấp ba, đột nhiên đổi trường học sẽ không thích ứng được?”

Ở quyển sách gốc, thành tích thi cấp ba của nữ chính Giang Nhược vượt qua điểm trúng tuyển đến 90 điểm, được nhận vào lớp ưu tú của trường cấp ba số 1 Mân Giang, trở thành niềm kiêu ngạo của người Giang gia.

Nguyên chủ làm tổ đối chiếu của nữ chính, lại chưa cả đủ điểm chuẩn, căn bản không vào được cấp ba ở thành phố, chỉ có thể lựa chọn mấy trường ở ngoại thành.

Người Giang gia treo cờ hiệu vì muốn tốt cho cô ấy, đem học bạ của cô nhét vào một trường học ở ngoại thành, sau đó tìm quan hệ để cô trở thành học sinh dự thính của lớp chọn, hy vọng cô có thể cải thiện điểm số sớm sớm.

Nhưng đến đó, nguyên chủ mới phát hiện chính mình căn bản không theo kịp tiết tấu của giáo viên, cô hoàn toàn trở thành người chuyên môn đội sổ.

Những người trong lớp biết cô là “con gái nuôi Giang gia”, liền nhịn không được ngầm nghị luận, nói cô rõ ràng kém Giang Nhược nhiều như vậy, người Giang gia cũng không biết nghĩ kiểu gì, thế mà lại nhận nuôi cô.

Dưới suy đoán ác ý của người nào đó, lời đồn cô là con gái riêng của Giang Hoài càng ngày càng ác liệt.

Bất tri bất giác, nguyên chủ hoàn toàn thu mình lại, không hề giao lưu với bất cứ ai cùng lớp.

Ba năm cấp ba, làm nguyên chủ bắt đầu từ hướng nội mẫn cảm chuyển thành tử khí trầm trầm, dẫn tới rất nhiều người đều không muốn tới gần cô ấy.

Nhưng Giang Li có ký ức của nguyên chủ, cô biết nguyên chủ tuy không phải người rất có thiên phú, nhưng cũng luôn chăm chỉ hiếu học, lúc trước học trung học ở huyện thành, mỗi kỳ thi đều có thể lấy được học bổng.

Lấy thực lực của cô ấy, nếu có thể phát huy bình thường, thi vào cấp ba tuyệt đối là dư dả.

Sau khi trở lại Giang gia, nhân sinh của cô ấy phát sinh biến hóa long trời lở đất, nhưng người Giang gia căn chưa từng nghĩ đến, chính là bởi vì bọn họ tự chủ trương, mới dẫn đến nguyên chủ phát huy thất thường.

Bọn họ còn cảm thấy trong nhà đã cung cấp cho nguyên chủ điều kiện tốt đến vậy, cô ấy lại chẳng thông minh cũng không biết tiến bộ, hoàn toàn không thể so được với Giang Nhược.

Lúc này, nghe được Giang Li chất vấn, Giang Châu cũng không cảm thấy cách làm của người Giang gia có gì sai, còn lộ ra ý vị thâm trường cười hỏi: “Cô còn chưa đến trường học cũng đã nghĩ xong đường lui rồi à, có phải chờ sau này thi rớt cấp ba sẽ đem trách nhiệm đẩy lên người tôi luôn đúng không?”

Giang Li vẻ mặt bình tĩnh, “Tôi chỉ đang phản bác lời vừa rồi của bà Phong thôi, bởi vì tôi cũng không cảm thấy anh thay tôi xử lý thủ tục chuyển trường là rất tốt với tôi gì cả.”

Nghe xong Giang Li nói, một phòng người trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, Giang Li thế nhưng sẽ xưng hô với mẹ ruột của mình là “bà Phong”.