Chương 6

Bảo vệ ở cổng trường học hiển nhiên nhận ra xe của Giang gia, trực tiếp cho đi, sau khi xuống xe trợ lý Bạch liền mang theo Giang Li đến phòng giáo vụ.

Chủ nhiệm giáo dục tóc bạc một nửa đầu nhưng tinh thần lại phấn chấn, hắn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Giang Li, “Em chính là con gái nuôi của Giang tổng đúng không?”

Giang Li lắc đầu, “Em chỉ là họ hàng của Giang gia thôi.”

Chủ nhiệm giáo dục hơi sửng sốt, tình huống này sao lại khác với cái lúc trước hắn biết vậy?

Ông dùng ánh mắt hồ nghi nhìn, kỳ thật trợ lý Bạch cũng có chút không hiểu ra sao, nhưng hắn cũng coi như bình tĩnh, “Tiểu thư Giang Li xác thật là con của họ hàng xa Giang gia, bởi vì trong nhà cô ấy có chút biến cố, cho nên tạm thời được Giang tổng nhận nuôi.”

Chủ nhiệm giáo dục vừa nghe lời này, liền lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ.

Lúc trước hắn còn rất nghi hoặc, Giang gia rõ ràng trai gái đề huề, làm gì còn muốn đi nhận con nuôi, còn vào lúc sắp thi cấp ba xử lý thủ tục chuyển trường cho con bé.

Nhưng nếu Giang gia là từ trong nhà thân thích nhận nuôi một đứa trẻ, vậy thì cũng hợp lý.

Về phần Giang Li cố tình cường điệu cô chỉ là con cái của họ hàng xa nhà Giang tổng lại bị chủ nhiệm giáo dục lý giải là do cô đột ngột gặp biến cố, trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp thu sự thật chính mình được nhận nuôi.

Hai chữ “Biến cố” trong miệng trợ lý Bạch, đại khái chính là “Cha mẹ song vong”, bởi vì nếu cha mẹ còn sống, sao lại có thể đưa con mình cho người khác nuôi chứ!

Nghĩ như vậy, ánh mắt chủ nhiệm giáo dục nhìn Giang Li đều trở nên từ ái hơn không ít.

Ông lấy ra đề kiểm tra chia lớp đã chuẩn bị từ trước, thanh âm ôn hòa nói: “Kiểm tra chia lớp chỉ có ba môn tiếng trung, toán, và tiếng anh, lượng đề khá lớn, khó khăn cũng cao, các câu cuối cùng đều đã sửa lại so với năm ngoái, em đừng tự áp lực lớn quá, cứ viết những gì em biết là được.”

Ông ấy chưa nói kiểm tra trong bao lâu, Giang Li cũng không hỏi, cô cầm bài thi đến cái bàn đối diện chủ nhiệm giáo dục, từ trong balo lấy ra văn phòng phẩm cùng giấy nháp, bắt đầu làm bài.

Trước tiên cô làm đề toán, nhưng sau khi làm vài câu liền nhịn không được lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Vừa rồi trợ lý Bạch cùng chủ nhiệm giáo dục đều nhắc nhở cô rằng đề kiểm tra rất khó, Giang Li đã có chuẩn bị tâm lý.

Nhưng theo như cô thấy những câu này cũng không khó đến vậy, chẳng lẽ là do mình nhìn không ra bẫy rập?

Giang Li áp xuống nghi hoặc trong đáy lòng, tiếp tục đâu vào đấy giải đề.

Ngoài đời thật cô bởi vì bệnh tật nên không thể chuyên chú học tập trong thời gian dài, càng đừng nói đến kỳ kiểm tra mấy môn cùng một lúc như này, cho nên từ trước đến nay cô đều chú ý phân phối thời gian, càng tốn không ít thời gian đi nghiên cứu xem làm sao mới có thể giải đề với hiệu suất cao.

Nhưng mà hiện tại, thân thể của cô rất khỏe mạnh, tất nhiên cũng không cần suy xét vấn đề này nữa.

Thời gian đang bất tri bất giác chậm rãi trôi qua, sau khi Giang Li làm xong ba bài thi, hơi hơi xoay cổ, vừa ngẩng đầu liền phát hiện chủ nhiệm giáo dục đang đứng ở bên cạnh mình.

Bởi vì văn phòng có camera, chủ nhiệm giáo dục cũng không nhìn chằm chằm vào cô, vừa rồi lúc Giang Li làm bài ông liền ở một bên xử lý công việc của mình, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu xem một cái.

Nhưng ông không dự đoán được tốc độ giải đề của đứa nhỏ này thế mà lại nhanh đến vậy, hơn nữa ba bài thi thế nhưng không hề bỏ trống câu nào.

Cũng không biết độ chính xác thế nào.

Bởi vì tò mò, chủ nhiệm giáo dục liền mở ra trong tài liệu mã hóa trong máy tính, sau khi nhìn qua đáp án chuẩn, ông bắt đầu tự mình chấm điểm bài thi toán cho Giang Li.

Môn toán này ấy mà, phương pháp giải đề tuy không phải duy nhất, nhưng đáp án lại là duy nhất, mặc dù ông không dạy toán nhưng sửa bài thi cũng không thành vấn đề.

Nhưng càng chấm đến phía sau, chủ nhiệm giáo dục lại càng giật mình, lúc trước ông thấy đứa nhỏ này giải đề biểu tình chuyên chú cũng đã biết thành tích của cô bé hẳn không tồi.

Nhưng hiện tại ông mới phát hiện, bài thi toán trước mắt này, trừ câu cuối cùng có một chút vấn đề nhỏ ra, những chỗ khác thế nhưng không thể trừ điểm nổi.

Đây nào chỉ là không tồi?

Quả thực chính là giỏi toàn diện rồi!

Từng hàng √ cảnh đẹp ý vui được viết ra, căn bản không cần tính tổng điểm ông cũng biết đứa nhỏ này là học bá trong số những học bá rồi, nếu cứ phát huy như bình thường thì kỳ thi cấp ba lần này tuyệt đối sẽ là ứng cử viên cho vị trí thủ khoa đó!

Có chờ mong như vậy, chủ nhiệm giáo dục lập tức cầm lấy bài thi tiếng Anh bên cạnh, đối chiếu đáp án bắt đầu chấm bài.

Chấm càng nhiều, tâm tình chủ nhiệm giáo dục càng tốt, lúc chấm đến bài thi văn, tầm mắt ông rốt cuộc rời khỏi bài thi, sau đó tủm tỉm cười nhìn Giang Li.

“Còn những chỗ chưa chấm thầy chờ lát nữa giáo viên bộ môn tới chấm, trước tiên em nghỉ ngơi ở đây đã, lát nữa thầy sẽ gọi chủ nhiệm lớp trọng điểm tới dẫn em nhập học.”

Thái độ Chủ nhiệm giáo dục quá mức ân cần, Giang Li lại thần sắc thản nhiên, cô cười gật đầu nói: “Cảm ơn chủ nhiệm.”

Chủ nhiệm giáo dục cười nói: “Thầy đúng là chủ nhiệm giáo dục, nhưng đồng thời cũng sẽ dạy các em môn hóa, em gọi là thầy Lý là được.”

Giang Li lập tức sửa miệng: “Cảm ơn thầy Lý.”

Sau đó cô quay đầu nhìn trợ lý Bạch đứng một bên, có chút ngoài ý muốn thế mà ông ấy còn chưa đi.

Trợ lý Bạch căn bản là còn chưa có lấy lại tinh thần từ trong khϊếp sợ, hắn đã làm trợ lý cho Giang tổng rất nhiều năm rồi, cũng biết thiếu gia Giang Châu và tiểu thư Giang Nhược đều là những đứa trẻ ưu tú, nhưng so với tiểu thư Giang Li, rõ ràng là không thể bằng.

Trên thế giới này, có ai không thích học bá ưu tú chứ!

Vậy nên cũng không trách được chủ nhiệm Lý thái độ trước sau khác biệt lớn đến vậy.

Ánh mắt chủ nhiệm Lý nhìn Giang Li rõ ràng như đang xem cục cưng bảo bối vậy.

Hắn tự mình đến máy lọc nước bên cạnh rót một chén nước đặt lên bàn làm việc chỗ Giang Li ngồi, lại từ trong ngăn kéo bàn làm việc của mình lấy ra một bọc đồ ăn vặt đưa qua.

“Vừa mới làm đề lâu như vậy chắc chắn là vừa đói vừa khát đúng không, ăn chút đồ ăn lót bụng trước đã!”

Giang Li nhận đồ ăn vặt cũng xé gói ra, “Cảm ơn thầy Lý.”

Chủ nhiệm Lý tùy ý xua xua tay, “Cái này có gì đâu mà phải cảm ơn, thầy cũng chỉ là mượn hoa hiến phật thôi.”

“A?” Giang Li khó hiểu.

“Những cái này đều là thầy tịch thu của mấy đứa nhãi ranh đi học còn ăn vụng đó, vừa lúc có cái cho em ăn vặt.”

Chủ nhiệm Lý cười đôi mắt híp thành một đường thẳng, thoạt nhìn đặc biệt giống một con cáo già.

Giang Li:……

Trợ lý Bạch:……

Lúc hai người ngơ ngác, chủ nhiệm Lý bắt đầu tụng kinh: “Loại đồ ăn vặt này thi thoảng ăn một chút thì không sao, nhưng tuổi này của các em là lúc thân thể đang phát triển, mấu chốt nhất là phải ăn cơm no, đồ ăn vặt không có dinh dưỡng, ăn nhiều không tốt đâu.”

Giang Li vừa ăn bánh quy gấu nhỏ vừa gật đầu, một bộ khiêm tốn nghe dạy dỗ.

Cô cảm thấy ngữ khí khi chủ nhiệm Lý trước mắt này nói chuyện đặc biệt giống ông quản gia ngoài hiện thực quan tâm cô vậy, bởi vì ông quản gia luôn thích nhọc lòng vấn đề ăn cơm của cô, còn luôn thích tụng cả tràng dài.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

Chủ nhiệm Lý vừa mới nói câu “Vào đi”, một nam sinh mặc đồng phục rộng rãi, vóc dáng rất cao từ cửa văn phòng đi vào, “Em tới trả chìa khóa phòng thí nghiệm.”

Nam sinh thoạt nhìn có chút cà lơ phất phơ, khi nói chuyện thái độ cũng rất tùy ý, đại khái là bởi vì thời kỳ vỡ giọng còn chưa kết thúc, thanh âm có hơi khàn khàn, nhưng cũng không khó nghe.

Lúc hắn phát hiện trong Phòng Giáo Vụ còn có một cô bé xa lạ, liền theo bản năng nhìn thêm vài lần.

Nữ sinh thật xinh đẹp, gương mặt nhìn có chút quen mắt, nhưng hắn xác định trước kia mình chưa từng gặp qua nữ sinh này.

Còn cái túi bánh quy gấu cô ấy cầm trong tay kia, nhìn kiểu gì cũng thấy giống cái túi mà Lý Diêm Vương tịch thu ở chỗ mình ấy.