Chương 7

Chủ nhiệm Lý duỗi tay nhận chìa khóa nam sinh đưa sang, đem tầm mắt chuyển về phía Giang Li, “Thằng nhãi này tên là Đồng Diệc, về sau hai em chính là bạn cùng lớp đó.”

Giang Li ngoan ngoãn gật đầu, bộ dáng học sinh ngoan tiêu chuẩn, sau đó quay đầu đánh giá nam sinh cao to bên cạnh.

Cùng lúc đó, trong đầu cô nhanh chóng hiện ra miêu tả về Đồng Diệc trong tiểu thuyết.

Làm phông nền trong quyển sách, Đồng Diệc là đại biểu cho nhân vật Thương Trọng Vĩnh điển hình, cậu ta từ nhỏ đã thông minh, chỉ số IQ cao hơn bạn cùng lứa tuổi rất nhiều, đối xử với người khác cũng cực kỳ ôn hòa có lễ, là “Con nhà người ta.”trong miệng nhiều người khác.

Nhưng vào năm ba cấp hai, không biết vì sao lại đột nhiên tạm nghỉ học, chờ sau khi cậu ta trở lại trường học, đã là chuyện hai năm sau.

Sau khi quay lại trường học, Đồng Diệc dường như đã thay đổi hoàn toàn, không chỉ việc học xuống dốc không phanh, tính cách cũng trở nên kiệt ngạo khó thuần, toàn thân đều tản ra một cỗ hơi thở không dễ chọc.

Lúc nguyên chủ chuyển trường đến trường quốc tế Mân Giang được sắp xếp vị trí ở bàn cuối cùng, trở thành bạn cùng bàn với Đồng Diệc.

Bởi vì Giang Nhược đã nói trước với nguyên chủ, tính cách Đồng Diệc không tốt, bảo cô ấy không có việc gì thì đừng đi trêu chọc, dẫn tới nguyên chủ căn bản không dám chủ động nói chuyện với Đồng Diệc.

Nhưng một tuần sau, Đồng Diệc lại chủ động đưa ra yêu cầu nhờ nguyên chủ làm bài tập hộ cậu ta, nói là sẽ trả tiền cho cô ấy.

Nguyên chủ suy nghĩ một lát rồi đáp ứng yêu cầu của Đồng Diệc.

Sau khi trở lại Giang gia đúng là cô ấy không thiếu tiền tiêu vặt, nhưng thẻ mà Giang Hoài cho chỉ có thể quẹt chứ không thể rút tiền mặt, cô ấy muốn gửi tiền cho cô nhi viện thì cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Rồi cô ấy bắt đầu làm bài tập cho Đồng Diệc, những người trước kia thích nói những lời âm dương quái khí trước mặt cô ấy bởi vì bận tâm đến mặt mũi của Đồng Diệc nên thật ra cũng hơi thu liễm lại một chút.

Nhưng không bao lâu, việc nguyên chủ giúp Đồng Diệc làm bài tập đã bị người Giang gia đã biết.

Giang Hoài dùng ánh mắt tức giận nhìn cô, Phong Vận cũng khuyên cô không nên quá thân cận cùng tên côn đồ như Đồng Diệc để tránh làm hỏng thanh danh.

Kể từ đó nguyên chủ liền từ chối làm bài tập thay Đồng Diệc, Đồng Diệc cũng không miễn cưỡng cô ấy, hai người dường như lại trở về trạng thái nước sông không phạm nước giếng như ban đầu.

Về sau Đồng Diệc đột nhiên xuất ngoại, ngay cả thi cấp ba cũng không tham gia, còn những phát triển tiếp theo, quyển sách kia cũng không đề cập đến nên tất nhiên cô cũng không thể nào biết được.

Đồng Diệc thấy cô gái trẻ xa lạ trước mặt nhìn chằm chằm mình, nhịn không được tiến lên hai bước, từ trên cao nhìn xuống cô, “Tôi đẹp trai đến vậy cơ à? Đến mức làm cậu phải nhìn chằm chằm vậy.”

Chủ nhiệm Lý nhíu mày, đang muốn mở miệng răn dạy hắn hai câu, liền thấy cô bé bên cạnh vẻ mặt bình tĩnh gật đầu.

Chủ nhiệm Lý:……

Đồng Diệc cũng vẻ mặt cạn lời, cậu cảm thấy mình bị học sinh chuyển trường trước mắt này đùa giỡn rồi.

Hiếm khi nhìn thấy Đồng Diệc ăn thiệt, chủ nhiệm Lý nhịn không được cười, “Đây là Giang Li, mới vừa chuyển trường đến đây, dù sao thì em cũng nhàn rỗi không có việc gì nên dẫn bạn học đi đem nhận sách giáo khoa và đồng phục đi, lát nữa chủ nhiệm lớp các em tới lại sắp xếp ký túc xá cho em ấy sau.”

Đồng Diệc dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lý Diêm Vương, lại cúi đầu nhìn lướt qua hai tờ bài thi trên bàn gần như tất cả đều là “√”, đại khái khi xem xét qua độ khó của đề bài, hắn rốt cuộc lười biếng gật đầu, “Được rồi ạ!”

Trước khi rời khỏi phòng giáo vụ, Giang Li xoay người nhìn trợ lý Bạch vẫn im lặng nãy giờ không lên tiếng, “Chuyện chuyển trường chia lớp đã giải quyết, ông không cần đi theo tôi nữa đâu.”

Trợ lý Bạch lập tức nói: “Nhưng tiểu thư Giang Li phải ở lại ở trường mà, tôi có thể ở lại dọn đồ đạc giúp cô.”

Giang Li lắc đầu, “Không cần đâu, vốn dĩ tôi cũng không có bao nhiều đồ cần sắp xếp cả.”

Nghe cô nói như vậy, trợ lý Bạch lập tức chú ý tới cái balo vải đã giặt nhiều lần đến mức trắng bệch trên bàn kia.

Nhìn thì đúng là không đựng được bao nhiêu thứ.

Nghĩ đến tiểu thư Giang Nhược cùng thiếu gia Giang Châu mỗi lần khai giảng, phu nhân đều sẽ bao lớn bao nhỏ chuẩn bị cho bọn họ rất nhiều đồ, Giang tổng cũng sẽ trong trăm công nghìn việc rút ra thời gian đưa hai người họ đi đăng ký nhập học, trợ lý Bạch liền cảm thấy, cảnh ngộ của vị thiên kim thật trước mắt này cũng không khỏi quá mức thê thảm rồi.

Cũng may là tiểu thư Giang Li thông minh, cũng biết tính toán cho bản thân, không thì phỏng chừng sẽ tổn thương đến mức trầm cảm mất.

#

Rời khỏi phòng giáo vụ, Đồng Diệc liền dẫn Giang Li đi nhận sách và đồng phục.

Cậu để Giang Li cầm đồng phục, mình lại nhẹ nhàng bê theo một chồng sách, đi về phía lớp 1 năm ba.

Hiện tại mới qua 12 giờ trưa, trong phòng học không có ai, Đồng Diệc đặt sách lên trên bàn học cuối cùng, quay đầu nhìn Giang Li, “Trước mắt chỉ có cái bàn này không có người ngồi, lát nữa tự cậu tìm cô Hà sắp xếp vị trí cho nhé.”

Giang Li nhìn một chồng sách mới tinh trên bàn kia, ngước mắt hỏi: “Cậu không muốn ngồi cùng bàn với tôi à?”

Đồng Diệc:……

Tình huống bình thường phải là không có người muốn ngồi ở bàn cuối cùng mới đúng chứ, huống chi học sinh chuyển trường này nhìn qua đã biết là một học sinh ưu tú.

Nếu không phải ánh mắt học sinh chuyển trường quá mức trong suốt, Đồng Diệc sắp phải hoài nghi cô ấy đang châm chọc mình nữa đấy.

Cậu khoát tay, không sao cả nói: “Cậu thích ngồi chỗ nào thì ngồi, đừng quấy rầy tôi ngủ là được.”

Nói xong lời này, cậu ngồi vào vị trí trong cùng cạnh tường, từ trong ngăn kéo bàn học lấy ra cái gối đầu chuẩn bị ngủ.

Trước khi cậu nằm sấp xuống, Giang Li nhanh chóng mở miệng: “Chúng ta làm giao dịch đi!”

Đồng Diệc nhíu mày, cho rằng mình sinh ảo giác.

“Cậu có cảm thấy mình đang thiếu người làm bài tập hộ không?” Giang Li dùng ánh mắt đặc biệt chân thành nhìn Đồng Diệc.

Vào đêm mguyên chủ được đón về Giang gia, Giang Hoài tốt xấu gì cũng đưa cho cô ấy một cái thẻ phụ, nhưng hiện tại người về Giang gia biến thành chính mình, Giang Hoài lại như đã quên mất chuyện này.

Đại khái là bởi vì cô từ đầu đến cuối đều không cho Giang Hoài mặt mũi, làm Giang Hoài cảm thấy quyền uy gia trưởng bị khiêu chiến, muốn cho cô nếm mùi đau khổ đây mà?

Giang Li không có khả năng cúi đầu trước Giang Hoài.

Nhưng khoản tiết kiệm của nguyên chủ cộng lại đều không đến 300 tệ, nếu cô không nghĩ biện pháp kiếm ít tiền, phỏng chừng rất nhanh sẽ phải đói bụng.

Ngữ khí Giang Li quá mức đương nhiên, Đồng Diệc thành công bị cô chọc cười, cơn buồn ngủ cũng bay mất, “Là ai cho cô ảo giác tôi cần tìm người làm bài tập hộ vậy?”

Giang Li hơi hơi sửng sốt, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Cậu xác định không cần ấy hả?”

Đồng Diệc một tay chống cằm nhìn Giang Li, “Cho tôi một lý do xem.”

Giang Li trầm mặc hai giây, thần sắc thản nhiên nói sang chuyện khác: “Học bổng của trường chúng ta có dễ lấy không?”

Đồng Diệc theo bản năng gật đầu, nhưng rất nhanh lại lộ ra nụ cười tự giễu, “Cậu thảo luận chuyện có lấy được học bổng hay không với học sinh học lại, ý gì vậy?”

Giang Li:……

Đồng Diệc dường như cũng không để chuyện vừa rồi ở trong lòng, ngón tay cậu nhẹ nhàng gõ mặt bàn, “Cậu thiếu tiền à?”

Thần sắc Giang Li thản nhiên gật đầu, dường như cũng không cảm thấy thiếu tiền là chuyện gì đáng phải xấu hổ cả.

Đồng Diệc móc di động từ trong túi ra, “Mã thanh toán.”

“Hở?” Giang Li hơi sững sờ.

“Sau khi lấy được học bổng thì trả tôi gấp đôi.” ngữ khí Đồng Diệc một bộ việc công xử theo phép công.

“Tôi không có di động.” Giang Li thẳng thắn.

Đồng Diệc:……

Trường học đúng là có quy định học sinh không được mang theo di động, nhưng thời buổi này có mấy ai tuân thủ chứ?

Hóa ra bạn mới cùng bàn này là học sinh ngoan nha!

Giang Li làm lơ ánh mắt kinh ngạc của Đồng Diệc, hỏi: “Căn tin có nhận tiền mặt không?”

Đồng Diệc nhìn chằm chằm cô vài giây, chậm rì rì từ trong túi móc ra thẻ cơm, “Thuận tiện mua giúp tôi một phần bánh gạo nếp về nhé.”

Giang Li nháy mắt liền hiểu, trường học không nhận tiền mặt, mà tạm thời cô còn chưa có thẻ cơm, xem ra trước mắt chỉ có thể tạm thời mượn vị bạn học cùng bàn này thôi.