Chương 2: Núi Hắc Hùng (2)

Mặc dù đại đương gia của bọn họ có mệnh lệnh không được gϊếŧ người. Nếu bọn họ thật sự ra tay, chắc hàng hóa cũng không còn nữa đâu ngoài những lời lẽ hay để miêu tả đám khốn đó.

Nói xong, mấy hán tử bước lên chỗ đất cao hơn, hán tử cầm đầu tên là Trịnh Thiết. Lúc còn là một tiểu hán tử, phụ thân của hắn đã đi theo phụ thân của đại đương gia tới trại Hắc Hùng làm thổ phỉ. Cho nên hắn là người gốc trại Hắc Hùng, đừng nhìn hắn cao lớn thô kệch, mà nghĩ hắn là mãng phu. Thật ra, Trịnh Thiết rất giỏi viết và tính, có đầu óc linh hoạt, là đội trưởng của đội thao luyện hàng ngày.

Trịnh Thiết lấy ống nhòm ngàn dặm từ thắt lưng ra, nhìn đám người đi tới, thở dài: "Ai nha, đây không phải là một đội nhỏ đâu."

Chỉ nhìn số lượng người thôi, chỉ sợ có gần trăm người, hơn nữa xe ngựa đi suốt chặng đường, đã nhiều năm không thấy đội ngũ đông đảo như vậy đi qua núi Hắc Hùng.

"Gần đây có động tĩnh gì lớn không? Những năm qua cửa ải này đều là thương nhân không chịu đóng phí vào thành đi qua, ta không nghĩ đội này là thương nhân."

"Để ta xem." Một hán tử khác cầm lấy ống nhòm ngàn dặm, quan sát một cách cẩn thận. Hắn nhìn thấy trong đội có một cỗ xe ngựa màu đỏ, mẹ ơi, trong đời hắn chưa bao giờ nhìn thấy cổ xe ngựa nào tinh xảo và trang nhã như vậy: "Ta biết rồi, lần trước Tiểu Lục từ thị trấn trở về, nói là đã gặp được đoàn người của Thành Vương đi kinh thành đón dâu. Tính thời gian, đã hai tháng, có lẽ đây là đoàn người đón dâu từ kinh thành tới."

Nghe nói là đoàn người đón dâu, bọn họ cũng chẳng có bất ngờ gì cả, nhưng khi nghe đó là đoàn người đón dâu của Thành Vương, hán tử bên dưới mở to mắt, đáng thương nói: "Không biết là cô nương hay ca nhi nhà nào gả đi, thật xúi quẩy. Cho dù đất phong của Thành Vương cách xa núi Hắc Hùng của chúng ta, chúng ta cũng biết đó không phải là chuyện tốt."

"Hiện giờ đám vương công quý tộc kia, có mấy người là người tốt." Trịnh Thiết nói, sau đó nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có gì đó không đúng: "Tại sao đoàn người đón dâu lại tới núi Hắc Hùng của chúng ta? Không nói đến danh tiếng của núi Hắc Hùng của chúng ta ở bên ngoài, dọc theo con đường này không có chỗ nào để dừng chân, đoàn người đón dâu không nên tới chỗ này."

Thành Vương đón dâu, đội hộ tống có thể nghỉ ngơi tại quán trọ dọc đường. Bọn họ không thể đi đến những nơi xa xôi chứ đừng nói đến việc đi đường tắt. Những người tới núi Hắc Hùng đều là các thương nhân không muốn vào thành, nên mới đi đường vòng xa, thật kỳ lạ.

Chuyện này chắc chắn có ẩn tình gì trong đó, Trịnh Thiết lấy ống nhòm ngàn dặm nhìn xung quang núi. Hắn đã sống ở núi Hắc Hùng hơn 10 năm, từng ngọn cây cọng cỏ xung quanh, huynh đệ trong trại đều quen thuộc. Hơn nữa, sau khi dùng ống nhòm ngàn dặm kiểm tra, Trịnh Thiết lập tức phát hiện manh mối: "Không xong, hai bên núi có người mai phục."

Nhìn thoáng qua xung quanh, thấy có khá nhiều người.

"Ân? Tên nào chán sống dám tới trại Hắc Hùng của chúng ta giành chén cơm." Từ Đại Đầu tức giận nhảy dựng lên, là đám thổ phỉ nhà nào phạm lên đầu Thái Tuế, tới quấy rối trong địa bàn của Long Vương gia.

"Khó nói lắm, ngươi xem đoàn người đón dâu của Thành Vương không đi đường chính mà đi tới núi Hắc Hùng. Trên núi lại có người mai phục, phỏng chừng là người một nhà cướp người một nhà, thuận đường đem chuyện này đổ lên trên đầu chúng ta." Mặc dù chỉ là suy đoán của Trịnh Thiết, nhưng trong lòng hắn đã chắc chắn 8-9 phần. Suy cho cùng, xung quanh núi Hắc Hùng không thể một hơi xuất hiện nhiều người như vậy.

"Mụ nội nó, đám vương công quý tộc kia tâm tư quá ác độc, trại Hắc Hùng chúng ta sao có thể chịu thiệt thòi như vậy? Ta sẽ trở về gọi các huynh đệ, nếu bọn họ đã dám tính kế huynh đệ chúng ta, vậy để chúng ta lợi dụng bọn họ. Thành Vương cái quái gì, ở trước mặt đại đương gia của chúng ta cũng chỉ là cái rắm."

Lời này vừa nói ra, mấy hán tử xung quanh đều sôi nổi đồng tính, bọn họ đều đã vào núi làm thổ phỉ, sao còn có thể gánh chịu thiệt chịu thiệt thòi từ quan phủ?

Bọn họ có bản lĩnh phái binh đi trấn áp, còn gọi nhau là hảo hán. Bất quá, từ khi trại chủ đời thứ hai của trại Hắc Hùng kế vị, các quan lão gia ở châu phủ đến rắm cũng không dám đánh, rõ ràng đều là một đám hèn nhát, nhưng luôn muốn vượt quá giới hạn của mình. Quan phủ hèn nhát, đương nhiên nghĩa phỉ bọn họ sẽ đứng lên.

--------o0o--------

Hết chương 2