Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y

Chương 23-2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 23.2

🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Cô duỗi tay qua, lật ngược tay trái nhỏ bé của Chân Thiên Tài, chỉ thấy giá trị sinh mệnh trên cổ tay em ấy là sáu ô vuông màu vàng, cũng chính là còn sáu mươi năm tuổi thọ.

Tô Từ cười.

"Sẽ không." Tô Từ sờ đầu cậu bé: "Em sẽ không chết."

Đôi mắt Chân Thiên Tài tròn tròn, nghi hoặc mà nhìn cô.

"Em biết chị là ai sao?" Tô Từ hỏi em ấy.

Chân Thiên Tài lại lắc đầu.

"Chị là thiên sứ." Tô Từ cười khanh khách mà nhìn em ấy: "Thiên sứ tỷ tỷ xinh đẹp nói cho em biết, em sẽ không chết, em sẽ sống thật lâu thật lâu."

Chân Thiên Tài mở to hai mắt, đôi mắt nhỏ lấp lánh, cao hứng lại không thể tin được.

Tô Từ vươn ngón tay ra: "Thiên sứ sẽ không nói dối, nếu em không tin, chị cùng em ngoéo tay."

Chân Thiên Tài hơi run run mà vươn đầu ngón tay nhỏ của mình ra, móc ngoéo với ngón tay của Tô Từ.

Tô Từ ngoéo chặt ngón tay nhỏ của em ấy: "Tiểu Thiên Tài sẽ có thể sống thật lâu thật lâu, sẽ cùng những bạn nhỏ khác sống lâu như nhau, cho nên, em sẽ có thể làm rất nhiều việc em muốn làm, không cần lo lắng sẽ chết."

Một đôi mắt to của Chân Thiên Tài như ngôi sao nhỏ, sáng lên, em ấy dùng sức gật đầu: "Vâng."

Thiên sứ tỷ tỷ nói cậu sẽ không chết.

Tô Từ cảm thấy cậu bé nhỏ này thật quá dễ dỗ, nếu là Lục Chiết cũng dễ dỗ như vậy, lúc cô cầu hôn hôn liền thuận tiện hơn nhiều.

Cô đi ra ngoài, vừa lúc thấy Lục Chiết tới tìm mình.

"Cô về phòng lấy vali, đợi lát nữa chúng ta đến đồn công an một chuyến, xử lý giấy chứng nhận thân phận của cô." Cô nhi dựa vào giấy chứng minh trong cô nhi viện, sau khi thành niên có thể đến đồn công an làm giấy chứng nhận thân phận. Vừa rồi hắn xin viện trưởng, giúp hắn chuẩn bị một phần chứng minh.

"Chúng ta phải đi về sao?" Tô Từ hỏi hắn.

"Ừ, xong xuôi chúng ta liền trở về." Tiệm cơm bên kia của Phúc béo còn có việc, không thể trì hoãn lâu thêm.

Trong xe.

Tô Từ kéo cửa xe xuống, nhìn từng khuôn mặt nhỏ hồn nhiên bên ngoài, bọn họ dùng sức vẫy tay nói hẹn gặp lại với cô, đặc biệt là Chân Thiên Tài, tiểu gia hỏa đứng phía sau mấy bạn nhỏ khác, cười đến thẹn thùng, em ấy cùng cô nói: "Thiên sứ tỷ tỷ hẹn gặp lại."

Tô Từ cười, củ cải nhỏ này thật đáng yêu, hy vọng bọn họ có thể vui vẻ mà lớn lên.

Lúc đến đồn công an, phụ trách đón tiếp chính là một nữ cảnh sát, đối phương để Tô Từ điền tư liệu cùng đưa ra ảnh chụp.

Cuối cùng, Tô Từ lưu lại địa chỉ mà mình cùng Lục Chiết đang ở, chờ giấy chứng nhận thân phận xử lý xong, đồn công an sẽ gửi giấy chứng nhận thân phận cho cô.

Chờ Tô Từ bọn họ rời đi, nữ cảnh sát nhìn ảnh chụp của thiếu nữ, cảm thấy như là từng gặp qua ở nơi nào đó.

"Tại sao em lại cầm ảnh chụp của người ta mà nhìn chằm chằm như vậy? Có vấn đề gì sao?" Nam cảnh sát bên cạnh dùng khuỷu tay chạm vào nữ cảnh sát: "Bất quá, thiếu nữ này lớn lên thật xinh đẹp, giống như đã từng gặp qua ở đâu đó."

"Anh cũng cảm thấy quen thuộc?" Nữ cảnh sát hỏi anh.

"Thiếu nữ xinh đẹp như vậy, nếu anh đã thấy hẳn là sẽ không quên." Nam cảnh sát chính mình cũng không nhớ được: "Thôi, đừng nghĩ nữa, nhanh chóng làm việc đi."

Nữ cảnh sát đem ảnh chụp cất kỹ. Khi chuẩn bị ghi vào tư liệu, ánh mắt cô ấy dừng trên tên vừa rồi thiếu nữ đã điền lên.

Tô Từ?

Nữ cảnh sát nhíu mày, đột nhiên, cô ấy cầm lấy ảnh chụp đứng lên, nhớ rõ chính mình từng gặp qua thiếu nữ này ở nơi nào. Đây chính là thiên kim Tô gia muốn tìm!

Trên đường trở về, Tô Từ nhận được điện thoại của người đại diện Hứa Đa, đối phương hỏi cô có nguyện ý nhận một tiết mục mỹ thực hay không, chỉ cần tham gia mùa thứ ba.

Trong nước có rất ít tiết mục mỹ thực, hơn nữa đều không có cái nào hot. Tiết mục này phí đầu tư cũng thấp, chỉ là loại chế tác nhỏ. Trong tiết mục có một vị khách quý chơi bài lớn, rời khỏi tiết mục, đạo diễn là bằng hữu anh ta, tìm anh ta hỏi có người nào thích hợp hay không, anh ta liền nghĩ tới Tô Từ đầu tiên.

Hứa Đa nhìn ra được, Tô Từ cần tiền.

Mà lần này đề cử cô, xem như là lấy lòng, anh ta là thành tâm muốn đào Tô Từ.

Tô Từ nghe đầu bên kia của điện thoại giới thiệu một phen, lại nhìn thiếu niên bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần, đồng ý.

Tiết mục mỹ thực cũng khá tốt, có thể ăn lại có thể kiếm tiền nuôi Lục Chiết, cô đương nhiên nguyện ý tham gia.

* * *

Tô gia.

Hôm nay Tần Thi Yên không có thông bào, cố ý tới Tô gia vấn an Tô mẫu: "Dì Tô, đây là vừa rồi cháu tự mình làm, dì nếm thử xem." Cô giao chiếc hộp mình mang theo cho bà Hoa.

Cô cũng coi như là từ nhỏ lớn lên ở Tô gia, nhưng trước kia cô đi chính là cửa sau của Tô gia.

Chỉ sau khi cha cô cứu Tô Thịnh Quốc, ông ấy không còn đơn thuần là tài xế Tô gia, mà là ân nhân cứu mạng của Tô Thịnh Quốc. Nhờ thế, cô mới có cơ hội trở thành bạn chơi cùng của thiên kim Tô gia, từ cửa lớn của Tô gia mà ra vào.

"Bỏ đi, hiện tại dì không muốn ăn uống." Thần sắc Tô mẫu nhàn nhạt.

Ý cười trên khóe miệng Tần Thi Yên dừng một chút: "Dì Tô, thân thể dì không thoải mái sao?"

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, sau khi ở phía dưới đuôi mắt của cô có một nốt ruồi son giống với Tô Từ, thái độ của Tô mẫu với cô chuyển biến rất nhiều.

Cô ám hạ ánh mắt, là cô thất sách sao?

Cô vốn tính toán làm người Tô gia nhìn thấy bóng dáng của Tô Từ ở trên người mình, nhiều năm đi theo bên cạnh Tô Từ, ít nhiều cô cũng học được hành vi cử chỉ của Tô Từ. Cô không ngại trở thành Tô Từ, không ngại trở thành bóng dáng của Tô Từ.

Nhưng mà, từ sau khi cô có nốt ruồi son, cô cảm thấy khả năng cao bản thân đã đi nhầm một nước cờ.

Thái độ của Tô mẫu đối với cô rõ ràng lãnh đạm rất nhiều.

Nhưng không sao, Tần Thi Yên tự nhận chính mình là một người thông minh lại có nhẫn nại.

Cằm cô nửa thấp, thanh âm tràn ngập đau thương cùng mất mát: "Dì Tô, tối hôm qua cháu mơ thấy Từ Từ."

Tô mẫu lúc này mới nhìn về phía cô, cảm xúc có phập phồng: "Cháu mơ thấy con dì như thế nào?"

"Cháu mơ thấy những ngày trước kia cùng Từ Từ chơi đùa với nhau, cháu cùng cô ấy cùng nhau lớn lên, hiện tại Từ Từ không còn, mỗi ngày cháu đều nhớ cô ấy." Trong mắt Tần Thi Yên phiếm lệ quang, hỏi đến trắng ra: "Dì Tô, có phải dì không thích nốt ruồi son giống Từ Từ này của cháu hay không?"

Tô mẫu xác thật không thích Tần Thi Yên có một nốt ruồi son giống với con gái của mình.

Đối với bà, con gái hết thảy đều là độc nhất vô nhị, bà cũng không thích Tần Thi Yên cố tình bắt chước hành động của con gái mình.

"Cháu chỉ là quá tưởng niệm Từ Từ. Thậm chí cháu còn đang suy nghĩ, lúc trước người bị bắt cóc tại sao không phải là cháu, người rơi vào trong biển lại không phải là cháu." Trong mắt Tần Thi Yên tràn ra nước mắt, trên mặt rõ ràng là thương tâm: "Cho nên, cháu muốn có một nốt ruồi son giống với Từ Từ, để lúc nhìn vào gương, cháu liền có thể nhớ tới Từ Từ."

Tô mẫu lại yêu thương con gái, cũng không nói nên lời muốn làm người thay thế con gái mà chết. Nghĩ đến Tần Thi Yên đứa nhỏ này từ nhỏ đã cùng con gái lớn lên, hai người tình cảm thâm hậu, bà than một tiếng: "Cháu có tâm."

Từ hôm trước con trai đưa ảnh chụp con gái mình xuất hiện cho bà xem, biết con gái không chết, Tô mẫu thương tâm đã biến thành sốt ruột.

Con trai và chồng đều đã phái người đi tìm con gái, bà tin tưởng không cần bao lâu, liền có thể tìm con gái trở về.

Bất quá, chuyện này bà không lộ ra. Trước khi con gái còn chưa ìm trở về, bọn họ đều không tính toán công khai.

Tần Thi Yên thấy án mắt Tô mẫu nhu hòa vài phần, cô biết lời nói của mình đã đả động đối phương.

Kế tiếp, cô theo đề tài về Tô Từ, cùng Tô mẫu tiếp tục nói tiếp, thỉnh thoảng còn nhắc tới một ít chuyện thú vị của Tô Từ, trên mặt Tô mẫu dần dần có ý cười.

Hừ, Tô Từ nơi nào có chuyện gì thú vị?

Cô ta bị Tô gia kiều dưỡng như vậy, nuông chiều sủng ái thành đại thiên kim, căn bản là không có xem cô như bạn tốt.

Tích cách Tô Từ vừa kiều vừa tự phụ, bình thường hay thay đổi biện pháp trêu đùa cô. Mà dưới ánh mắt của Tô mẫu, đều là chuyện thú vị của con gái bà.

Thật khiến cho người ta chán ghét.

May mắn, hiện tại Tô Từ đã không còn nữa.

Nhớ tới ngày đó gặp phải Tô Từ, ánh mắt Tần Thi Yên lại tối sầm lại. Thật là tai họa để lại ngàn năm.

Sau khi cùng Tô mẫu hàn huyên một hồi, dỗ bà cười đến vui vẻ, Tần Thi Yên mới rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »