Chương 27: Chè đậu xanh

Nghỉ ngơi một lát, Cố Viện hướng ánh mắt về phía nam, nơi mặt trời đang dần di chuyển. Thời tiết ngày càng nóng bức, khiến nàng cảm thấy khát khô cả cổ họng. Cố Viện cầm chìa khóa, quyết định đi vào phòng của nương để tìm kiếm thứ gì đó giải khát. Nàng cũng muốn nấu một nồi chè đậu xanh để cho mọi ngườ cùng thưởng thức.

Lão thái thái rất thương Cố Viện, chìa khóa phòng của bà, ngoài bà ra, chỉ có Cố Viện mới có. Cố Viện muốn ăn gì, dùng gì cũng được phép lấy tự nhiên, bà chưa bao giờ tiếc nuối. Ngược lại, nếu người khác dám lấy đồ mà không được phép, bà sẽ mắng mỏ họ suốt ba ngày ba đêm.

Phòng của lão thái thái nằm chính giữa ngôi nhà, có diện tích khá rộng rãi. Bố cục bên trong tương tự như phòng của Cố Viện, nhưng do diện tích lớn hơn nên trông có vẻ trống trải hơn.

Trên chiếc giường đất có một chiếc bàn gạch mộc và hai chiếc tủ gỗ. Một chiếc tủ đựng quần áo của lão thái thái, chiếc còn lại đựng lương thực.

Cố Viện muốn tìm đồ ăn nên mở chiếc tủ đựng lương thực. Bên trong có vài chiếc túi vải. Cố Viện lần lượt mở từng chiếc túi ra xem và cuối cùng quyết định nấu chè đậu xanh.

Sân đập lúa không có bóng cây che chắn, nắng nóng gay gắt, rất dễ bị say nắng. Do vậy, uống chè đậu xanh lúc này là tốt nhất.

Đậu xanh nhà Cố Viện tự trồng. Trong số mười mấy mẫu đất của nhà nàng, có một nửa là đất hoang mới được khai khẩn, chất lượng đất không tốt. Mỗi năm, lão thái thái đều dành hai mẫu đất để trồng đậu nành và đậu xanh.

Do chất lượng đất kém nên sản lượng đậu nành và đậu xanh không cao, hạt cũng tương đối nhỏ.

Cố Viện không quan tâm đến điều đó. Nàng lấy hai chén đậu xanh cho vào rổ đan. Vừa lúc trong ngăn tủ còn có đường phèn, nàng cũng lấy ra, chuẩn bị nấu chè đậu xanh đường phèn.

Ở nông thôn, người ta thường dùng nồi to để nấu ăn. Để đốt lửa, họ cần dùng đến đá lửa. Nhìn thấy đá lửa, Cố Viện mới nhớ ra mình không biết cách sử dụng.

Đang băn khoăn không biết nên mua bật lửa từ hệ thống hay không, bỗng nhiên có tiếng gọi từ ngoài cửa: "Tiểu cô, người đang làm gì trong bếp vậy?"

Cố Viện quay đầu lại và nhìn thấy Nam Phong và Vũ Xuân, con của ca ca thứ ba của mình.

Năm nay Nam Phong chín tuổi, muội muội Vũ Xuân của hắn nhỏ hơn hắn hai tuổi. Hai anh em thò đầu ra khỏi cửa và nhìn vào bếp.

Nhìn thấy hai anh em, mắt Cố Viện sáng lên. Nàng vẫy tay chào Cố Vũ Xuân: "Vũ Xuân, về thật vừa lúc. Tiểu cô định nấu chè đậu xanh, ngươi mau lại đây giúp ta đốt lửa nào."

Đừng nhìn Vũ Xuân mới bảy tuổi, nhưng trong bếp, cô bé lại nhanh nhẹn hơn nhiều so với Cố Viện. Cô bé không hỏi gì thêm, đi thẳng đến bệ bếp trước tảng đá và ngồi xuống.

Vũ Xuân cầm đá lửa trong tay xoa hai lần, và ngay lập tức lửa bùng lên. Cô bé nhóm lửa trong lò và từng chút một cho củi vào.

Hai đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện khiến Cố Viện rất vui. Nàng mở túi kẹo, lấy một viên kẹo đường phèn nhét vào miệng hai đứa trẻ. Cố Viện cười tủm tỉm: "Ngon không?"

Hai đứa trẻ gật đầu lia lịa. Cố Viện càng vui hơn: "Được rồi, hai ngươi đi chơi trước đi. Chờ một lát nữa, tiểu cô sẽ nấu chè đậu xanh ngọt ngào cho hai ngươi uống."

Nàng nghĩ rằng sau khi nghe lời này, hai đứa trẻ sẽ đi chơi. Nhưng không ngờ, hai anh em vẫn đứng im tại chỗ. Vũ Xuân nói: "Tiểu cô, ta giúp cô nhóm lửa."

Cố Nam Phong thấy công việc bị muội muội cướp mất, có chút sốt ruột. Trong bếp hắn không biết làm gì, bỗng nhiên nảy ra ý: "Tiểu cô, chờ trời tối, ta đi bắt ve sầu cho người, ta bắt ve sầu rất giỏi."

Hắn không nhớ rõ lắm, nhưng cũng biết nãi nãi hôm nay sai Nhị Bá Nương đi bắt ve sầu cho tiểu cô bồi bổ cơ thể. Tiểu cô mất nhiều máu như vậy chắc chắn rất đau, hắn muốn bắt ve sầu cho tiểu cô bồi bổ.

Cố Viện đưa tay vuốt ve đầu hắn: "Vậy, tối nay Nam Phong dẫn tiểu cô đi được không?" Cố Viện không biết bắt ve sầu, nguyên chủ cũng chỉ biết ăn. Nàng muốn kiếm tiền, mua sắm mà không muốn lộ ra, vậy chỉ có thể tự mình đi bắt. Cố Nam Phong có kinh nghiệm, nàng đi theo học tập là vừa vặn.