Chương 35: Cho gà

Lão Thái Thái thực sự rất ít khi vi phạm ý kiến của Cố Viện, bà trực tiếp vung tay: "Lão Tam, ngươi đi mổ gà, Lão Tam Gia, ngươi hãy cho thêm nước, hầm gà, lát nữa dán vài chiếc bánh ngô lên. Nhờ phúc của muội muội ngươi, tối nay chúng ta ăn ngon. Hãy nhớ kỹ cho lão nương, lúc nào cũng phải nhớ ơn muội muội các ngươi."

Cố Viện vội vàng mở miệng ngắt lời Lão Thái Thái, nàng sợ bà nói thêm sẽ khiến mình trở thành Bồ Tát sống.

"Nương, con nghĩ hôm nay chúng ta hầm một con, còn lại con muốn mang cho Tứ Ca. Tứ Ca mấy năm nay không thiếu thứ gì tốt cho con, hôm qua đưa thịt cho con, giờ con có thứ tốt, cũng nên cho Tứ Ca."

Tiền thị không muốn, nàng ta lập tức hét lên: "Đều là người nhà họ Cố, Cố Lão Tứ không làm gì cả, bằng gì được chia một con gà, điều này không công bằng."

Tổng cộng có hai con gà, Cố Lão Tứ một phòng một con, còn lại nhiều người như vậy chia nhau một con, thật là lãng phí.

Cố Viện nói rất rõ ràng, nàng chia vậy là vì Cố Lão Tứ đã cho thịt hôm qua, nhưng Tiền thị này chính là cố tình bóp méo sự thật. Nàng ta chỉ biết nhìn thấy những gì mình muốn nhìn thấy, so sánh những gì gia đình mình lấy ra với người khác đều là thật, và luôn lựa chọn bỏ qua những gì người khác đã cho trước đây.

Nàng ta lại nói: "Nếu không cứ vậy đi, chúng ta ăn một con, còn lại chờ Quang Tông Diệu Tổ trở về lại ăn. Tính toán ngày tháng họ cũng nên đã trở lại."

Nàng ta không nhắc đến Quang Tông Diệu Tổ còn tốt, nhắc đến hai "kẻ sĩ" này Cố Viện liền tức giận.

Toàn bộ nhà họ Cố trừ bỏ Cố Viện, thì hai người họ là được đối xử tốt nhất, ngày thường hai kẻ sĩ không làm gì việc nhà cũng chưa tính. Vào mùa màng, trường cố ý cho họ nghỉ làm để hỗ trợ, hai người này lại khen ngược, mỗi năm vào thời điểm này đều sẽ tìm cớ không về nhà.

Không chỉ vậy, Lão Thái Thái rất thương họ, họ chưa bao giờ quan tâm Lão Thái Thái một câu, mỗi lần trở về câu chuyện đầu tiên mở miệng chính là đòi tiền. Đối với Cố Viện cũng không có tôn trọng, hai người biết Cố Viện được sủng ái, thường xuyên vẽ bánh vẽ vời cho Cố Viện, dụ dỗ Cố Viện cùng Lão Thái Thái đòi tiền cho họ tiêu xài.

Trước đây không có Giang Kinh Luân, Cố Viện muốn kiếm tiền đều cho hai người cháu trai này, sau này cũng không quên hai người họ. Hiện giờ đâu?

Nhìn thấy mùa màng sắp kết thúc, nàng bị thương ba ngày, vẫn là không thấy bóng dáng hai người. Cố Lão Tứ tuy rằng không tình nguyện nhưng cho nàng một cân thịt, vậy hai người này cho nàng cái gì? Nếu không phải thật lòng đối với nàng, nàng dựa vào đâu mà mua gà rừng cho hai kẻ bạch nhãn lang này ăn?

Cố Viện bỏ giỏ trong tay xuống, không khách khí nói: "Nhị tẩu, gà rừng là ta bắt được, ngươi liền thích đưa ai thì đưa sao? Nói nữa, nương và đại tẩu của ta còn ở, ngươi cứ như vậy làm chủ nhà họ Cố, có vẻ không tốt lắm nhỉ?"

Mặt Lão Thái Thái lập tức sầm mặt, bà đánh vào lưng Tiền thị, "Ngươi cái sát ngàn đao, đây là ngóng trông lão nương chết sao? Ngươi thương con trai ngươi, sao ngươi không tự mình đi bắt gà rừng, vậy mà dám tính kế khuê nữ của ta. Lão nhân a, ngươi mở mắt ra nhìn xem a, ta còn sống đâu, bọn họ cứ như vậy ức hϊếp khuê nữ của ta. Sao lúc trước ngươi không mang theo 2 mẹ con ta cùng đi a."

Lão Thái Thái ngồi xuống đất liền bắt đầu khóc lớn, Cố Lão Đại cùng Cố Lão Tam đồng thời sắc mặt bất thiện nhìn về phía Cố Lão Nhị. Nơi này của họ, người một nhà trước nay đều là trưởng bối làm chủ, trưởng bối mất mới đến lượt trưởng tử trưởng tức. Nương còn chưa mở miệng, Tiền thị đã dám cướp quyền làm chủ, trong mắt Cố Lão Đại cùng Cố Lão Tam chẳng phải là ngóng trông nương hắn chết sao?

Cố lão nhị nhìn qua nhìn lại, sau đó đá vào mông Tiền thị, ra hiệu cho nàng ta bằng mắt. "Tiền thị, nhà này đến lượt ngươi phân chia linh tinh sao? Mau đi xin lỗi nương ta ngay. Nếu nương ta không tha thứ cho ngươi, thì ngươi cút về nhà mẹ đẻ đi!"