Chương 37: Mê tín

Mười mấy mẫu đất, chia đều cho bốn huynh muội thì hắn ta cũng có thể nhận được ba bốn mẫu, chưa kể hắn ta là trưởng tử của Cố gia. Theo quy củ, hắn ta có quyền được hưởng phần lớn.

Cố lão đại rất sợ, hắn ta sợ bị lão thái thái bắt bẻ lỗi lầm. Nếu lão thái thái không công bằng, chắc chắn tộc sẽ giúp đỡ hắn ta, nhưng nếu hắn ta đã phạm sai lầm trước, tộc chắc chắn sẽ không vì hắn ta mà đi đắt tội mẹ kế hắn ta.

Vì những lý do này, Cố lão đại ra tay còn tàn nhẫn hơn cả lão thái thái. Hầu hết các vết thương trên người Cố Liễu đều do hắn ta đánh, tất cả chỉ để xoa dịu lão thái thái và mong bà đừng oán giận cả nhà hắn ta.

Cố Liễu đánh rất nặng, làn da trắng nõn của Cố Viện vốn dĩ mỏng manh, sau khi bị trảo, cổ tay của nàng đã để lại dấu vết.

Nhìn vết thương trên cổ tay, Cố Viện tức giận, đôi mắt ươn ướt của nàng buồn bã nói: "Nhị Nha, ngươi thay đổi rồi, trước kia ngươi không như vậy. Tại sao? Tại sao giờ đây ngươi không còn là ngươi của trước kia nữa?" Nàng quay sang nhìn lão đại, "Đại ca, hay là ngày mai ca ca đưa Nhị Nha đi chùa miếu cầu bình an đi, Nhị Nha như vậy, muội rất sợ hãi."

"Thật ra chúng ta vẫn ổn, dù sao cũng không ở cùng nhau, muội chủ yếu lo lắng cho đại ca và đại tẩu."

Cố Nhị Nha bị ngã chết khi đang cắt cỏ trên núi. Người xưa rất mê tín, họ cho rằng những nơi như núi sâu, hồ nước, nếu có người dân địa phương chết, sẽ mang lại vận rủi và xui xẻo, sau đó họ còn thêu dệt ra vô số truyền thuyết.

Cố Liễu trước sau như một, quả thực như một người hoàn toàn khác, trước đây không ai nhắc đến điều này, nhưng khi Cố Viện nói ra, Cố lão đại không thể không coi trọng. Đặc biệt là câu nói sau cùng của nàng "đại ca, đại tẩu".

Cố lão đại và thê tử là hai người mê tín nhất trong Cố gia, nếu không họ cũng sẽ không làm ra chuyện muốn ném đứa con gái mới sinh ra là Cố Nhị Nha. Bản thân Cố Nhị Nha đã bị đánh giá là "khắc", không được người nhà đại phòng ưa. Theo suy nghĩ của Cố Viện, Dương thị thậm chí còn cho rằng việc nàng ta không sinh được con trai là do bị Cố Nhị Nha "khắc". Nàng ta luôn nhìn Cố Nhị Nha với ánh mắt càng thêm không thiện cảm.

Cố Viện nhìn thấy sự thay đổi sắc mặt của gia đình đại phòng Cố gia. Ban đầu, vì mọi người đều là người xuyên việt, nàng không định làm gì với Cố Liễu. Nàng nghĩ sẽ cùng Cố Liễu đi theo con đường riêng, không can thiệp vào chuyện của nhau.

Ai ngờ Cố Liễu lại coi chiếc vòng tay như của riêng mình.

Với những giá trị đạo đức sai trái và sự tham lam đồ đạc đó, Cố Viện không thể nhịn được nữa.

Cố lão đại nói: "Đi chùa miếu cũng được thôi, Vương bà tử ở thôn bên cạnh rất linh nghiệm, để đại tẩu đưa nó đi vào buổi trưa mai."

Trấn Thanh Sơn không có chùa miếu, muốn thắp hương cầu Phật chỉ có thể đi phủ thành. Từ Trấn Thanh Sơn đến phủ thành đi xe cũng mất cả ngày. Chưa kể đến việc đi lại tốn kém, hai ngày một đêm đi về như vậy quá mất thời gian.

Vương bà tử ở đây rất nổi tiếng, ai trong thôn có chuyện gì cũng đều tìm đến bà ta.

Chỉ cần mang theo mười mấy quả trứng gà để bà ta cúng bái giải hạn, chẳng phải tốt hơn nhiều so với đi phủ thành sao?

Cố Viện hiểu rõ tình trạng của Cố Liễu, nàng cũng không tin rằng trên đời này có ai có thể nhìn ra được tật xấu của Cố Liễu. Dù sao, đến cuối cùng cuốn sách cũng không ai phát hiện ra chuyện Cố Liễu xuyên không.

Nàng nói vậy là để khiến Cố Liễu bận rộn, không có thời gian để chú ý đến mình.

Cố Nam Phong lén lút hỏi: "Tiểu cô, trời tối rồi, chúng ta còn đi không? Nếu không đi thì không bắt được đâu." Cố Nam Phong nghĩ rằng tiểu cô chắc chắn không hiếm lạ việc bắt ve sầu, nhưng trước đó hắn đã hứa với tiểu cô, cha hắn nói đã hứa với người khác thì phải làm được, thấy trời đã tối dần, hắn mới lên tiếng.