Chương 7: Thô lương

Trước khi gặp Cố lão thái, Cố Viện trong lòng vô cùng rối bời về việc phải chung sống với nhà họ Cố. Nàng tưởng rằng dù có một phần ký ức của nguyên thân, nàng cũng sẽ có cảm giác xa cách với Cố lão thái, khiến nàng gọi người chắc chắn sẽ không gọi ra được.

Sau khi gặp mặt, Cố Viện mới phát hiện mình sai rồi. Có lẽ vì Cố lão thái cho nàng cảm giác quá giống bà ngoại, chờ đến khi bà tự nói ra, nàng cũng không có dự đoán được sự khó khăn trong việc phân biệt, dường như người trước mắt chính là nương của mình.

Nói Cố lão thái cùng bà ngoại Cố Viện giống nhau, không chỉ là vẻ ngoài của hai người, mà là cảm giác mà họ mang lại cho Cố Viện.

Cố Viện từ nhỏ đã không gặp cha mẹ ruột, nàng được bà ngoại nuôi dưỡng. Nghe hàng xóm láng giềng nói, mẹ nàng bị người ta lừa gạt mới sinh hạ nàng, có lẽ vì cảm thấy nàng là gánh nặng nhục nhã, mẹ nàng sinh hạ nàng rồi vứt cho bà ngoại rồi bỏ đi, từ đó không bao giờ quay lại.

Trong lòng Cố Viện, bà ngoại chính là người quan trọng nhất của cuộc đời nàng.

Cố lão thái không phát hiện ra sự hoài niệm thoáng hiện rồi biến mất trong mắt Cố Viện, bà duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc thắt bím trên đầu Cố Viện, tức giận nói: "Đề nó làm cái gì vậy, ai ngàn đao, đều là bị nương nó xúi giục, ngay cả đồ của tiểu cô cũng dám đoạt." Miệng nói không nghĩ đề, nhưng Cố lão thái vẫn trả lời câu hỏi của con gái: "Con nha đầu kia giờ cứng đầu lắm, đều học được cãi cọ, ngay cả lão nương cùng thôn trưởng nói chuyện cũng dám chen ngang. Nó à, đang bị anh cả của con bắt quỳ gối xin lỗi bên ngoài kìa."

Nói đến Cố gia lão đại, vẻ mặt Cố lão thái bình tĩnh. Theo quan điểm của bà, việc Nhị Nha không nghe lời đều là do vợ chồng lão đại sai, hiện giờ lão đại tự mình giám sát Nhị Nha, cũng chỉ là lấy công chuộc tội.

Bà tiếp tục nói: "Hừ, cũng may nó may mắn, bảo bối của nương đã tỉnh lại, bằng không nương xem nương có đánh chết nó không." Nói đến đây, bà lại đỏ hoe mắt, "Bảo bối của nương chịu nhiều ủy khuất, nếu con thực sự có chuyện gì, nương cũng không muốn sống."

Cố lão thái sinh ba người con trai, đứa con gái duy nhất được bà nâng niu trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng sợ tan, thật sự vô cùng quý giá. Người khác đều cười Cố Viện là tiểu thư kiêu căng, bị nuông chiều hư hỏng, không hiểu chuyện, nhưng trên thực tế Cố Viện ngoài việc không làm việc, lòng dạ cũng không hề hư hỏng. Bất kể có được thứ gì, nàng đều sẽ dành một phần cho Cố lão thái. Cho nên Cố lão thái mới càng thương nàng.

Cố Viện cũng không tiếp thu toàn bộ ký ức của nguyên thân, nhưng tình cảm của nguyên thân đối với Cố lão thái đã hoàn toàn truyền lại cho nàng. Nhìn Cố lão thái khóc sưng đỏ mắt, trước mắt nàng lại hiện lên bóng dáng bà ngoại. Khuôn mặt của hai người trước mắt nàng đan xen qua lại, hốc mắt Cố Viện cũng đỏ lên theo.

Nàng cúi đầu, có chút không tự nhiên nói: "Nương, nói gì vậy ạ, chúng ta không phải nói rồi sao, hãy sống lâu trăm tuổi, chờ đến khi con gái lớn lên, sẽ hiếu kính ngài thật tốt."

Nàng không nói dối, câu nói nhiều nhất của nguyên thân khi còn sống là muốn hiếu kính với Cố lão thái thái.

Điều kiện sống của nhà họ Cố cũng không thực sự tốt, hơn nữa còn phải chu cấp cho hai đứa nhỏ đi học, điều này khiến chất lượng cuộc sống của họ giảm sút nghiêm trọng, mọi việc đều phải tính toán chi li.

Cố Viện kiêu căng, bản thân không chịu được khổ, cũng xót xa cho Cố lão thái chịu khổ, mỗi lần nhìn Cố lão thái nhai màn thầu trộn lẫn trấu thô, nàng đều sẽ nói "khi ta lớn lên nhất định phải cho nương sống sung sướиɠ".

Hiện tại, nguyên thân còn chưa lớn lên đã không biết tung tích, bị Cố Viện chiếm lấy thân thể. Bất kể Cố Viện là cố ý hay vô ý, nàng đều cảm thấy mình có trách nhiệm thay thế nguyên thân chăm sóc tốt cho nương, thực hiện nguyện vọng của nguyên thân.

Cố Viện cũng là dân quê xuất thân, chỉ là nông nghiệp hiện đại cơ giới hóa, khiến nàng xuống đất làm việc nhà nông còn không bằng nguyên thân. Cố gia lại nghèo kiết xác, trong trí nhớ giống nguyên thân như vậy được cưng chiều, nha đầu ăn màn thầu đều là thô lương.