Chương 10: Cốt truyện gốc

Là con trai độc nhất của Lý Diên Bích, có thể tư chất bình thường, có thể phẩm hạnh không đứng đắn, nhưng không thể không có chí khí.

Người phàm bình thường không có chí khí, sống một đời tầm thường không lo lắng.

Có thể đại đạo vô tình*, không tiến thì lùi, người tu đạo không có chí khí không sợ sinh tử cầu đạo, trên con đường này sớm muộn gì cũng trở thành bậc thang cho người khác.

(*)Được hiểu là con đường lớn (đại đạo) không có tình cảm, vận hành theo quy luật tự nhiên của vũ trụ. Nó nhấn mạnh sự tồn tại của các quy luật tự nhiên và vũ trụ mà không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc con người.

Lý Diên Bích ngồi xuống, đỡ trán, "Ta không thể bảo vệ nó suốt đời, nếu ta chết…"

"Sư tôn." Xử Huyền nhíu mày cắt ngang, kiên định nói: "Sư tôn nhất định có thể độ kiếp thành tiên."

Lý Diên Bích chỉ cười, bất đắc dĩ nói: "Nếu nó có dung mạo bình thường, có thể sống tự do tự tại trong thế gian. Nhưng nó lại có dáng vẻ này, lại chưa có khả năng tự bảo vệ, chẳng phải là mặc cho người khác ức hϊếp sao."

Xử Huyền mấp máy môi, lời Sư tôn nói rất uyển chuyển, người tu đạo có thuật song tu, ma tu có lô đỉnh chi đạo, những yêu ma hoang da^ʍ không biết liêm sỉ đều có bí thuật riêng, ai mà không muốn cùng một mỹ nhân đạt đến cực lạc?

"Đó chính là lý do ta để nó đeo mặt nạ, để tránh những kẻ có ý đồ xấu để ý đến nó." Lý Diên Bích nói xong thì nhắm mắt trầm tư.

Vẻ mặt Xử Huyền thay đổi, ánh mắt mông lung, hắn ta đưa ra Ngọc Giản hôm nay nhận được, "Tề trưởng lão đã phái người gửi đến thư về thí luyện của tông môn năm nay, mỗi đỉnh núi có mười đệ tử, do Lâm Chân dẫn dắt đến Thương Minh giới."

Lý Diên Bích không có hứng thú, "Việc này con sắp xếp đi."

Trăm năm trước, sau một trận chiến đẫm máu với Ma Tông, tất cả đệ tử xuất sắc của Tử Đài Phong đều bị tiêu diệt, nhân tài khan hiếm, Lý Diên Bích không thèm giao dịch với những kẻ tiểu nhân như trưởng lão Nam viện, do đó Tử Đài Phong ngày càng suy yếu, đến hôm nay chỉ còn lại Xử Huyền có thể đưa ra.

Vì vậy, việc ai được chọn tham gia thí luyện của Tử Đài Phong cũng không quan trọng, Xử Huyền một mình không thể gánh vác, cuối cùng vẫn là đứng cúi mười hai núi.

Chỉ là lại một lần nữa mất mặt, lại bị những đồng liêu ngày xưa dẫm lên cười nhạo, Lý Diên Bích đã trở nên chai lì.

Xử Huyền đang chuẩn bị rời đi, thì đạo đồng bước vào cung kính nói: "Phong chủ, Tiên trưởng, công tử Lý Lan Tu đã đến."

Gương mặt đầy mây đen của Lý Diên Bích bỗng rạng rỡ, "Đi lấy một chiếc áo lông hồ ly cho nó, đừng để con trai ta bị lạnh."

Động phủ của Lý Diên Bích nằm sâu trong Tử Đài Phong, bên một suối lạnh ngàn năm, trong động phủ có khí lạnh thấu xương, rét buốt trong vòng trăm trượng.

Lý Lan Tu sợ lạnh, ngoài việc đến cầu xin Lý Diên Bích dung túng cho cậu sai khiến Xử Huyền, thì không bao giờ đến.

Xử Huyền ngồi xuống chờ xem cảnh Lý Lan Tu khóc lóc cầu xin sư phụ.

Lý Lan Tu khoác áo lông hồ ly, bước vào cửa môi hơi cử động, nhưng không thể gọi "cha" ra miệng ngay lập tức.

Lý Diên Bích ôm chầm lấy, "Ai lại bắt nạt con trai ta? Nói cho cha biết, cha sẽ làm chủ giúp con."

Lý Lan Tu vùi mình trong vòng tay ấm áp, trong lòng ấm lên.

Trong cốt truyện gốc, cha con Lý gia cùng với thế lực gia tộc đứng sau là "gói quà tân thủ" trên con đường thăng cấp của Sở Việt.

Dựa theo tình tiết của nguyên chủ, sáng nay, Sở Việt còn đang bị đánh bằng roi da ở Tử Đài Phong, thì Tiết Phong chủ Thiên Cơ Phong dẫn theo một đám đệ tử tìm đến, trong số đó có Tô Sư Nhan mà nguyên chủ thầm mến.

Tô Sư Nhan tố cáo nguyên chủ kiêu ngạo, người tu hành lại ức hϊếp phàm nhân, thật sự khiến người khác không thể chấp nhận được.

Tuyết phong chủ thấy bất bình nên ra tay giúp đỡ, công khai chỉ trích Lý Diên Bích dạy con không đúng, dung túng Lý Lan Tu luyện làm bậy.

Lý Diên Bích vì bảo vệ nguyên chủ không bị tông quy trách phạt, chỉ có thể cúi đầu trước kẻ thù, thả Sở Việt, sau đó là tình huống bị vả mặt mà mọi người đều thích xem.

Sở Việt rời khỏi Trọng Huyền Tông, gặp lại nhóm người Chu thái phó, Tuyết phong chủ lo lắng Lý Lan Tu sẽ ghi hận trong lòng, chờ thời cơ báo thù, lén lén theo sau bảo vệ.

Chứng kiến Sở Việt bị phục kích, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tuyết phong chủ lại ra tay giúp đỡ, hai lần tương trợ khiến Tuyết phong chủ và Sở Việt trở nên thân thiết, hắn ta dẫn dắt Sở Việt vào ngoại môn tu luyện.

Nguyên chủ bị mất mặt trước mọi người, tức giận không thôi, nghe tin Sở Việt trở thành đệ tử ngoại môn, làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này?

Gã xông vào ngoại môn, giữa đám đông, đề nghị với Sở Việt lập một ước hẹn nửa năm, sẽ đánh cho Sở Việt quỳ xin tha trong đại hội tông môn nửa năm sau.

Tu vi của gã là Kim Đan sơ kỳ, Sở Việt vẫn là phàm nhân, rõ ràng là ức hϊếp người mà!

Nhưng Sở Việt là thiên tài tu hành vô song, trong đại hội tông môn nửa năm sau, nguyên chủ sẽ nhiều lần chịu thiệt thòi dưới tay Sở Việt, lúc cùng đường sẽ nổi cơn điên, dùng thủ đoạn hèn hạ ra tay…

Bị một chưởng của Tiết Phong chủ đánh bay.

Tiết Phong chủ nhảy ra chủ trì chính nghĩa, dẫm lên tay gã vừa thả ám khí, "Tuổi còn nhỏ mà đã độc ác như vậy, hôm nay ta thay trời hành đạo, phế đi một tay của ngươi!"

Lý Diên Bích làm sao có thể thấy "thịt" của mình bị thương, lại khúm núm cầu xin kẻ thù, nói đủ mọi lời lẽ để giữ lại một tay của nguyên chủ.

Nhưng sự khốn khổ vẫn chưa kết thúc.

Các đệ tử xung quanh đều ghét bỏ và khinh thường cha con Lý gia, nhìn Lý Lan Tu như nhìn rác rưởi.

Tô Sư Nhan nhào tới ôm chặt Sở Việt, khóc nức nở mà thấy thương.

Cảnh tượng này ngày ngày đêm đêm lặp đi lặp lại trong đầu nguyên chủ, sau một thời gian nghỉ ngơi, càng nghĩ càng tức, gã dùng kế hạ độc Tô Sư Nhan, muốn biến gạo sống thành cơm.