Chương 153: Mỹ nhân rắn rết

Ân Vô Cực đỡ lấy đầu đau đang đau âm ỉ, thật sự không chịu nổi sự quấy rầy của Sở Việt, đứng dậy nói: "Ta đi phổ độ cho hắn."

Lý Lan Tu nghiêng đầu nhìn về phía Sở Việt, Sở Việt cũng đang nhìn cậu, đôi mắt đen láy đỏ ngầu, đầu lưỡi liếʍ liếʍ vết máu chảy ra ở khóe môi, lộ ra một nụ cười ghê rợn.

Lý Lan Tu nhẹ nhàng cười một tiếng, ngồi dậy nhìn Sở Việt.

Ân Vô Cực phi thân lên, rồi đáp xuống tại cửa, ánh mắt của Sở Việt rơi vào trên người y, đột ngột giơ đao chém ta, những gợn sóng của kết giới dâng lên dữ dội.

Ngay lúc này, sương mù trắng khắp núi đồi dần dần tan biến, bầu trời đêm hiện ra một vầng trăng sáng tròn sáng ngời, chiếu sáng tiền viện Phật đường, cây cối xanh tươi, chiếc vạc đồng khổng lồ trước cửa nhang đèn đang cháy, tỏa ra những làn khói lượn lờ.

Một vài người dân hoảng loạn đang lanh quanh, đột nhiên dừng lại, vui mừng hân hoan reo hò.

Sắc mặt Ân Vô Cực lập tức thay đổi, trận pháp Liên Đài Lục Đạo đột ngột biến mất, chứng tỏ rằng Âm Huyền Tử đã chết, bốn vị Hộ pháp như huynh đệ, nếu có ai muốn gϊếŧ Âm Huyền Tử, ba vị Hộ pháp còn lại sẽ không đứng nhìn.

Cho nên, không chỉ Âm Huyền Tử đã chết, mà bốn vị Hộ pháp của y cũng đã chết ở Bạch Tháp Tự nho nhỏ này.

Bốn vị Hộ pháp mỗi người đều có bản lĩnh, bình thường khó gặp đối thủ, lại chết nhanh chóng như vậy, những cao nhân trong Bạch Tháp Tự không chỉ có cái bóng bên cạnh Lý Lan Tu.

Bốn vị hộ pháp đi theo Ân Vô Cực đã hàng trăm năm, tình cảm sâu đậm, y nhắm mắt lại, thở dài, khi mở mắt ra lần nữa, y quay người lại, nhìn về phía "Họa thủy" ngồi trên đài sen của Phật.

Lý Lan Tu cao cao tại thường ngồi trên trên đài sen của Phật Tổ, hơi nghiêng đầu, mái tóc màu đen như thác nước rũ xuống, một vài lọn tóc tùy ý rơi trên vai, càng tăng thêm phần thờ ơ.

Người kia nhẹ nhàng nâng tay, những ngón tay trắng nõn thon dài như được chạm khắc từ ngọc, đầu ngón tay nhẹ chạm vào môi, nở nụ cười xinh đẹp động lòng người.

Diễn tả hoàn hảo bốn chữ "Mỹ nhân rắn rết".

Trong lòng Ân Vô Cực vừa đau đớn vừa vui mừng, y chưa từng thấy một mỹ nhân như vậy, chưa từng chịu thiệt thòi thảm đến như thế.

Phật ngữ có câu: "Thế nhân tìm kiếm tình yêu, giống như mυ"ŧ mật trên lưỡi dao, mới nếm thử đã gần như bị cắt lưỡi."

Không sai chút nào.

Ân Vô Cực lưu luyến thu lại ánh mắt, trước mặt một đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình.

Những đường màu đỏ tươi hiện lên dưới làn da trên mặt của Sở Việt, những đường cong uốn lượn mờ nhạt tụ lại ở giữa trán, giao nhau thành một biểu tượng hoa văn thần bí.

Biểu tượng đó rất kỳ lạ, các đường nét thẳng tắp, không tròn không cong, màu máu ẩn hiện tỏa ra ánh sáng vàng, vừa có vài phần thần tính lại có chút tà ác.

Đồng tử của Ân Vô Cực đột nhiên giãn ra, nhìn thẳng vào biểu tượng ở giữa trán của hắn, lẩm bẩm: "Già Lâu La..."

Già Lâu La trong tiếng Phạn.

Trong truyền thuyết của Phật giáo, Già Lâu La là một con chim vàng cánh, sinh ra giữa trời đất, mang sức mạnh thần kỳ, uy lực vô biên.

Già Lâu La đã từng cứu mạng Phật đà, nên ngài đã hứa cho Già Lâu La hai ân điển, một là Già Lâu La sẽ không bao giờ chết, hai là mọi thứ trên mặt đất, mãi mãi là thức ăn của Già Lâu La.

Trong những thần thoại được ghi chép trong kinh Phật, Già Lâu La tham lam vô độ, ăn hết sinh vật ở ngũ hồ từ hải, bị no đến mức đau đớn, cuối cùng tự thiêu mà chết.

Ân Vô Cực liếc nhìn một cái thật sâu về phía Sở Việt đang nổi giận, y quay lại nhìn Lý Lan Tu, nhẹ nhàng nói: "Người của đạo tông sắp đến, hai người bạn khác của ngươi cũng sắp đến, ta phải đi rồi."

Lý Lan Tu nhìn về phía những chiếc thuyền bay như mây cách đó không xa, thiên la địa võng, tò mò hỏi: "Ngươi sẽ đi như thế nào?"

Trong lòng Ân Vô Cực nóng lên, Lý Lan Tu quan tâm đến mình, bèn lấy ra chiếc Kinh luân* cổ vừa rồi, "Ta có cách của mình, chỉ tiếc cho những linh hồn mà ta siêu độ."

*Nguyên văn tiếng Trung 转经筒 là dụng cụ cầu nguyện của người Tây Tạng.Xuyên Thành Tình Địch Long Ngạo Thiên - Chương 153: Mỹ nhân rắn rếtLý Lan Tu nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lạnh nhạt nhìn y.

Ân Vô Cực lắc lắc chiếc Kinh luân trong tay, chiếc Kinh luân cổ phát ra ánh sáng đỏ máu quỷ dị, như thể từ trong đó phát ra vô tận oán khí.

Khi y nhẹ nhàng lắc cổ tay, âm thanh kỳ ảo của tiếng tụng kinh Phật vang vọng khắp bốn phương.

Tại quảng trường dưới núi, Bạch Tháp khổng lồ khẽ rung lắc trong tiếng tụng kinh, như thể đang đáp lại.

Đột nhiên, từ giữa Bạch Tháp nứt ra một khe hở, khe nứt dần dần mở rộng ra.

Từ trong khe hở, từng luồng ánh sáng âm u chiếu ra, sau đó vô số linh hồn tràn ra như thủy triều.

Chúng có hình dạng khác nhau, khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt đầy oán hận và vô cùng phẫn nộ.

Linh hồn mang theo nỗi đau đớn và oán hận vô tận, phát ra những tiếng kêu thê lương, khiến người ta rùng mình.

Hàng trăm nghìn linh hồn giống như dòng lũ đen ngòm, phun trào ra từ trong Bạch Tháp, nhanh chóng bao trùm toàn bộ quảng trường.

Trên bầu trời dường như có vô số con quạ bay lượn, oán khí khắp mọi nơi, trong chớp mắt như mây đen dày đặc, bao trùm bầu trời Bạch Tháp Tự.

Những chiếc thuyền bay phát ra ánh sáng màu vàng, trong làn oán khí màu đen chỉ như một hạt cát giữa đại dương.

Người dân trong quảng trường sợ hãi đến mức mất hồn, từng người ôm chặt lấy người thân, xung quanh bọn họ toàn là oan hồn, hoàn toàn không có chỗ nào để trốn.

Các đệ tử của đạo tông không còn thời gian để quan tâm đến những người trên núi, bọn họ lần lượt lấy ra pháp khí, lao vào biển người để chiến đấu với oan hồn.