Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Tình Địch Long Ngạo Thiên

Chương 154: Tiểu Hắc, ngoan một chút

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những oan hồn này khi còn sống là những dân chúng bình thường, chết dưới tay Vô Cực biến thành oan hồn, không đủ sức gây hại cho các đệ tử đạo tông, nhưng không thể chịu nổi số lượng oan hồn quá đông, chém một cái thì lại có một cái khác xuất hiện, không thể đếm xuể.

Ân Vô Cực niệm chú, giải trừ kết giới trong Phật đường.

Một nhát đao sắc bén lao về phía cổ y, phát ra tiếng xé gió bén nhọn chói tai, đôi mắt của Sở Việt muốn rách cả mí mắt nhìn chằm chằm vào y.

Ân Vô Cực lắc người về phía Phật đường, đồng thời truyền âm cho Lý Lan Tu: "Ngươi mau đi đi, các đạo hữu của ngươi không trụ được lâu, sau này ta sẽ đến tìm ngươi."

Khi lời vừa dứt, bóng dáng y nhanh chóng di chuyển, mắt thường chỉ thấy một cái bóng màu đỏ, khi sắp biến mất trong khe núi, bóng dáng bỗng nhiên dừng lại.

Một cái cán quạt sáng loáng xuyên qua bụng y từ phía sau, tựa như một mũi tên sắc bén.

Ân Vô Cực từ từ hạ mắt xuống, trước bụng lộ ra hoa văn tinh xảo của cái cán quạt kim loại, một bông hoa lan thanh nhã.

Y đề phòng Sở Việt, đề phòng cái bóng, đề phòng những người khác.

Nhưng không đề phòng Lý Lan Tu.

Ân Vô Cực nắm lấy phần đầu cán, một tay rút ra khỏi bụng, từng giọt máu rơi xuống đất.

Ân Vô Cực nắm cái cán quạt, đưa đến bên môi khẽ hôn, truyền âm cho Lý Lan Tu: "Đây là quạt của ngươi đúng không? Tặng ta một cái cán quạt, ngươi không thấy tiếc sao?"

Lý Lan Tu ước gì tên này chết ngay lập tức, tất nhiên sẽ không trả lời lại.

Ân Vô Cực dùng lòng bàn tay cẩn thận lau sạch máu trên cán quạt, trân trọng cất giữ, "Hoa sen nhỏ của ta, cảm ơn ngươi đã tặng ta món quà chia tay."

Dứt lời, y lại sử dụng thân pháp, biến mất không còn dấu vết.

Sở Việt bước nhanh xông vào Phật đường, nhảy lên đài sen, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Lan Tu vài giây, quỳ một chân xuống, nắm lấy bàn chân trắng nõn của người kia, dùng khăn lau sạch.

Lòng bàn tay của hắn không còn da, lộ ra những mạch máu mờ nhạt, phàm là chạm vào chỗ nào đều là một mảng máu đỏ.

Bàn chân của Lý Lan Tu trong tay hắn đầy máu, trong màu đỏ lộ ra những điểm trắng sáng của làn da, cả mu bàn chân lẫn lòng bàn chân đều dính đầy máu của hắn.

Sở Việt hoàn toàn không nhận ra, ngước mắt lên nhìn sâu vào mắt người kia, ánh mắt không chớp, từ mu bàn chân đến đầu ngón chân, động tác lau ngày càng mạnh hơn.

Lý Lan Tu nhíu mày, nhẹ nhàng nói: "Đau."

Sở Việt nắm chặt chiếc khăn, bàn tay dần dần nhẹ nhàng hơn, chiếc khăn gấm ướt đẫm máu lau lên chân Lý Lan Tu, từng tấc làn da bị nhuộm đỏ.

Dấu vết mà Ân Vô Cực để lại hoàn toàn bị máu của hắn che lấp, như thể dùng máu của chính mình để tắm chân cho Lý Lan Tu mới có thể hoàn toàn xóa bỏ mùi của Ân Vô Cực.

Lý Lan Tu đưa tay vuốt ve đầu hắn, lẳng lặng an ủi hắn.

Sở Việt nâng bàn chân đã bị nhuộm đỏ vì máu, trong sự mềm mại trong suốt, cẩn thận mang tất cho Lý Lan Tu, đặt chân người kia lên đầu gối, rồi nhẹ nhàng xỏ giày cho cậu.

Hắn lại ngước mắt lên, ánh mắt trầm tĩnh yên bình, giọng nói khàn khàn thấp giọng nhẫn rõ từng chữ: "Ta muốn mạng của hắn."

Lý Lan Tu theo đỉnh đầu của hằn sờ đến gương mặt, vuốt ve gò má của hắn, như thể đang thưởng cho hắn.

Sở Việt nắm chặt cổ tay người kia, nhìn thẳng tắp vào Lý Lan Tu, môi khẽ chạm vào cổ tay Lý Lan TU.

Lý Lan Tu rút tay ra định tát hắn, nhưng Sở Việt lập tức nắm chặt hơn, quay mặt lại hôn lên, đưa đầu lưỡi ra liếʍ mạnh vào mạch đập của người kia.

Một vài người khác nhìn thấy Lý Lan Tu đã xỏ xong tất và giày, cùng nhau bước vào chùa, nhìn thấy cảnh tượng này, một vài đệ tử của Lăng Vân Kiếm Tông ngượng ngùng quay đi.

Hàn Tiềm mặt đỏ bừng, ho khan vài tiếng nói: "Lý công tử, Sở tiểu hữu, chúng ta đi thôi."

Giang Trác nhìn chằm chằm vào mặt Lý Lan Tu, như thể mất hồn, chỉ khi nghe Hàn Tiềm nói mới hồi phục lại, liếc mắt nhìn Sở Việt, hỏi Lý Lan Tu: "Ngươi không sao chứ?"

Tĩnh My đứng ở cửa nhìn ra quảng trường, những oan hồn u ám che kín trên bầu rời, như thể những đám mây đen đang bao trùm, ánh sáng pháp khí như ẩn như hiện lóe lên trong bóng tối một cái rồi biến mất.

Sở Việt chăm chú hôn lên cổ tay Lý Lan Tu, giống như một con chó, đầu lưỡi liên tục liếʍ qua liếʍ lại, xương cổ tay gầy gò ướt đẫm nước bọt, hắn không ngừng thưởng thức.

Lý Lan Tu có lẽ đã hiểu rõ tâm tư của hắn, dùng máu để xóa đi khí tức của Ân Vô Cực, rồi lưu lại mùi của chính mình, cậu để mặc cho Sở Việt liếʍ ta liếʍ lui, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hắc, ngoan một chút."

Nghe thấy cái tên đã lâu không nghe thấy, Sở Việt buông cổ tay Lý Lan Tu ra, đứng dậy nhảy xuống khỏi đài sen, nhặt mặt nạ đưa cho cậu.

Giang Trác và những người khác đồng loạt nhìn vào mặt nạ, lộ ra chút tiếc nuối, gương mặt này của Lý Lan Tu mà đeo mặt nạ lên thì thật là lãng phí!

Lý Lan Tu khẽ lắc đầu, cậu đã hứa với Thất Tinh Lâu sẽ lộ diện, chẳng qua bây giờ lộ sớm hơn mà thôi, sau này cậu không cần phải đeo chiếc mặt nạ này nữa.

Sở Việt cất mặt nạ vào lòng, nhìn thật sâu vào mặt người kia, ánh mắt lo lắng.

Dĩ nhiên hắn biết gương mặt của Lý Lan Tu rất đẹp, trong lòng có lẽ đã có một hình ảnh mơ hồ.

Thế nhưng gương mặt này lại đẹp hơn trong tưởng tượng của hắn.

Thậm chí là đẹp quá mức.

Đẹp đến mức có thể thu hút vô số người đến nịnh nọt, cam tâm tình nguyện chết vì Lý Lan Tu.

Giang Trác và những người khác nhìn thấy Lý Lan Tu lắc đầu, ai nấy đều rất vui mừng.

Chỉ có Sở Việt là không vui.
« Chương TrướcChương Tiếp »