Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Tình Địch Long Ngạo Thiên

Chương 157: Hợp tác chiến đấu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sở Việt đứng dưới chiếc quạt đang lơ lửng, bàn tay cầm đao, toàn thân tỏa ra sát khí khiến âm hồn phải nhượng bộ lui binh.

Hắn nhíu mày nhìn quanh quảng trường, thấy cảnh vợ chồng ly tán, máu chảy thành sông, bàn tay cầm thanh đao màu đen càng nắm chặt hơn.

Minh Trường Sinh nhanh chóng lấy ra vài viên linh thạch quỷ đạo thượng phẩm, rồi lấy chu sa bùa vàng, bày ra một pháp trận trên mặt đất đẫm máu.

Khi hắn ta niệm chú, âm khí từ bốn phương tám hướng nhanh chóng tụ lại, hóa thành một màn sương đen dày đặc.

Các phù văn của pháp trận lấp lóe trong màn sương đen, những viên linh thạch ở trung tâm trận phát ra ánh sáng xanh lam u ám.

Hắn ta ngẩng đầu nhìn lên khoảng không, nơi Lý Lan Tu đang ở nơi xa không thể chạm tới, vỗ vỗ vào quan tài phía sau và nói nhỏ: "Trường Thọ, đến lượt đệ rồi."

Những viên linh thạch quỷ đạo thượng phẩm bùng phát ra ánh sáng xanh lam chói mắt, cả pháp trận lập tức được kích hoạt.

Một luồng khí xoáy dày đặc màu đen được hình thành ở trung tâm quảng trường, cuộn trào dữ dội, sương mù u ám lan tỏa ra khắp nơi.

Sương mù vừa chạm vào âm hồn lập tức cuốn chúng vào vòng xoáy, đẩy vào trung tâm pháp trận, khiến âm hồn lập tức tan biến.

Tĩnh My, Hàn Tiềm, Giang Trác nhanh chóng hành động, mỗi người tổ chức dân chúng xung quanh mình, rút lui về rìa quảng trường.

Trên phi thuyền của Ngọc Nữ Tông, mắt của Thanh chân nhân sáng lên, khen ngợi: "Trận pháp quỷ đạo mạnh thật!"

"Người như vậy lại là khế nô của Lý Lan Tu sao?"

Nô ấn trên cổ Minh Trường Sinh cho thấy hắn ta là nô ɭệ của Lý Lan Tu.

Hứa Chân nhân của Lưu Vân Tông có vẻ mặt kỳ lạ, lẩm bẩm: "Từ khi nào mà Giang Trác nghe lời như vậy?"

Ở Lưu Vân Tông, ngoại trừ chưởng môn và sư phụ của mình, Giang Trác không coi ai ra gì, từ bao giờ lại nghe lời một người ngoài như vậy?

Những ngón tay Lý Lan Tu đang cầm bút Thanh Từ toát ra hơi lạnh, linh lực từ đầu ngón tay nhanh chóng chảy vào bút, giữ vững ba chữ khổng lồ "Trừ tà ma" trên không trung.

Chẳng mấy chốc, bàn tay Lý Lan Tu lạnh đến mức không còn cảm giác, hơi lạnh lan từ cánh tay lên vai, rồi bao phủ toàn thân, cảm giác như rơi vào hầm băng vậy.

Hàng mi đen dày của cậu khẽ rung, bờ môi mất đi vẻ diễm lệ, trở nên nhợt nhạt yếu ớt, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản như không, như thể việc đang làm chẳng đáng kể gì.

Sở Việt ngước lên nhìn người kia, truyền âm hỏi nhỏ: "Công tử, còn chịu đựng được không?"

Lý Lan Tu gần như cạn kiệt linh lực, không thể phân tâm trả lời hắn, chỉ liếc nhìn một cái.

Sở Việt bước lên vài bước, đứng ngay dưới chiếc quạt, lại thấp giọng nói với Lý Lan Tu: "Ta sẽ đỡ công tử."

Trên thuyền bay của Lăng Vân Kiếm Tông, từng đôi mắt đều dõi theo Lý Lan Tu, trong ánh mắt ẩn chứa sự ngưỡng mộ, ngạc nhiên, say mê khác nhau.

Đột nhiên, một giọng nói phá vỡ sự im lặng, vang lên: "Làm sao đệ tử đạo tông có thể bỏ mặc bách tính? Như vậy chúng ta có gì khác với người của Hồng Giáo?"

"Chúng ta không thể đi! Chúng ta phải giúp Lý Lan Tu!"

"Đừng nói nhảm nữa, cậu ấy sắp không chịu nổi rồi."

"Vạn Kiếm Trận, khởi!"

Theo hiệu lệnh, các đệ tử đồng loạt tiến lên, trên tay cùng lúc bấm pháp quyết.

Ánh kiếm màu vàng lại một lần nữa chiếu sáng bầu trời đêm, vạn kiếm cùng tung ra, khí thế hùng hồng.

Đệ tử Lưu Vân Tông cũng hành động theo, từng bóng người nhảy xuống từ thuyền bay, sát cánh chiến đấu cùng đệ tử Trọng Huyền Tông dưới quảng trường.

Thánh nữ Tĩnh My của Ngọc Nữ Tông đang bảo vệ bách tính, các đệ tử đương nhiên không thể lùi bước, cất đi nhạc cụ, rút kiếm ra đối đầu với âm hồn.

Lúc này, ở một góc không thu hút sự chú ý của quảng trường.

Cố Chính Hành đứng dưới cây thông xanh biếc, trên ngọn cây đậu một con chim ưng oai vệ.

Người và chim cùng nhìn về phía Lý Lan Tu.

Con chim ưng sốt ruột nhảy qua nhảy lại, làm rụng lả tả lá thông trên cây, "Ngươi còn chưa ra tay sao?"

Cố Chính Hành phủi lá thông trên vai, chiếc nhẫn quỷ ấn trên ngón tay chợt sáng chợt tối, "Sinh tử của người phàm đã định sẵn trong sổ sinh tử, ta cứu người sẽ phạm Thiên Đạo."

Lúc trước ở sau núi Bạch Tháp Tự, Cố Chính Hành gặp con chim ưng kỳ lạ này, phía sau nó theo sau vài con yêu quái quái dị.

Con chim ưng đậu trên đầu một con yêu quái ra lệnh, yêu quái nghe lời răm rắp, ùa lên bao vây tấn công bốn vị Hộ pháp của Hồng Giáo.

Cố Chính Hành nhận ra nó là "con chim sơn ca" bên cạnh Lý Lan Tu, lập tức vẫy tay, đám lệ quỷ đi theo hắn ta cũng xông lên.

Lệ quỷ cùng với yêu quái hợp tác chiến đấu, một bên là oán linh lệ quỷ, một bên là yêu quái dữ tợn, chẳng bao lâu, bốn vị Hộ pháp của Hồng Giáo đều về trời.

Con chim ưng nhảy lên đầu Cố Chính Hành, chửi bới: "Ngươi thật vô dụng, nếu ta ở đây, sẽ không để hắn bị chút thương tích."

Cố Chính Hành nhìn chằm chằm vào Lý Lan Tu, đáp: "Thật vậy sao? Tiếc là ngươi không ở đây."

Con chim ưng tức đến nghẹn họng, đôi mắt ưng sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn ta, nhưng Bạch Doanh không thể phủ nhận được, y không thể rời khỏi Trọng Huyền Tông, không thể thi triển pháp lực để bảo vệ Lý Lan Tu.

Những ngón tay Lý Lan Tu cầm bút Thanh Từ khẽ run lên, gương mặt trắng bệch thiếu sức sống, chỉ còn đôi mắt đen như mực.

Linh lực gần như bị bút Thanh Từ rút cạn, ngón tay cầm bút của cậu run rẩy, ánh sáng màu vàng của chữ dần dần mờ đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »