Chương 162: Rất thoải mái

Lý Lan Tu "Ừm" một tiếng, rút tay lại, lười biếng nâng khuôn mặt lên.

Trải nghiệm đêm qua thật thoải mái, thoải mái đến nỗi có phần quá mức, vừa dễ chịu vừa có thể tăng cường tu vi, dường như là "đầu tư không lỗ."

Nhưng cảm giác cơ thể hoàn toàn bị người khác điều khiển khiến cậu không thích.

Mới vừa hồi phục tinh thần lại, Lý Lan Tu đã nhận ra viền mắt mình ẩm ướt, như thể đang rơi nước mắt.

"Lan Tu."

Sở Việt ôm chặt cơ thể mịn màng và bóng loáng của người kia, không thể kiềm chế việc ve vuốt, không bỏ qua từng tấc da thịt, tựa như đang vuốt ve viên ngọc quý giá.

Nhưng chỉ có việc vuốt ve thì chưa đủ, hắn vươn đầu lưỡi liếʍ một cái vào cằm Lý Lan Tu, chậm rãi liếʍ dọc theo cằm.

Giống như một con chó nhiệt tình ngập nước miếng, muốn liếʍ sạch từng tấc trên cơ thể chủ nhân.

Cho đến khi đến điểm nhạy cảm, Sở Việt như một con chó phát hiện ra món đồ chơi mới, đầu lưỡi đi qua đi lại.

Trong người Lý Lan Tu còn dư âm chưa tan, cơn tê dại tận xương tận tủy trào lên, không khỏi run rẩy, thẳng chân không lưu tình đá một cái.

"Xuống giường quỳ xuống."

Sở Việt buông thứ đang ngậm trong miệng ra, ngẩng đầu lên nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng sáng.

Hắn bước xuống giường, khỏa thân, nhặt lấy bộ quần áo dưới đất định mặc vào, chợt ở phía sau một giọng nói khàn khàn lười biếng nói:

"Chó cần gì mặc quần áo? Trần như nhộng đứng đó."

Sở Việt thả bộ quần áo trong tay, quỳ gối trước giường, để lộ một thân hình mạnh mẽ và đẹp đẽ.

Trước mặt bị miếng vải đen che khuất tầm nhìn, hắn không thể nhìn thấy, nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng của vải ma sát với da, cùng với tiếng chuông "leng keng" khi vòng vàng ở mắt cá chân Lý Lan Tu va vào gỗ.

Hắn nheo mắt lại, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, phản chiếu ra một bóng hình mờ ảo xinh đẹp.

Bóng dáng đó tiến lại gần hắn, cúi người lại gần, hương thơm ngào ngạt xộc vào mặt, một bàn tay ấm áp mềm mại kéo dây buộc sau đầu hắn ra.

Trong mắt Sở Việt hiện lên một gương mặt cực kỳ diễm lệ, làn da trắng giống như tuyết đầu mùa, đuôi mắt ửng hồng làm say lòng người.

Lý Lan Tu sờ soạng gương mặt đỏ bừng vì bị đánh của hắn, cười khẽ hỏi: "Đã đỏ hết lên rồi, có thoải mái không?"

Sở Việt nhìn chằm chằm vào mặt người kia, từ từ liếʍ môi, "Cảm ơn công tử, rất thoải mái."

"Chưa bao giờ thoải mái như vậy."

Hắn đè giọng rất thấp nói một câu.

Lý Lan Tu liếc nhìn hắn một cái, cười xùy một tiếng rồi đi ra ngoài.

Sở Việt vội vàng đứng dậy mặc áo, một tay thắt dây lưng, một tay cầm thanh đao màu đen, bước nhanh ra cửa theo sau Lý Lan Tu.

Ánh sáng vàng rực rỡ của mặt trời chiếu xuống quảng trường Bạch Tháp Tự, những chiếc thuyền bay lơ lửng chung quanh, dưới ánh nắng, linh khí dồi dào nhẹ nhàng tỏa ra khắp nơi.

Đệ tử Đạo Tông hộ tống dân chúng thành Mộng Tiên trở về nhà, quảng trường rộng lớn vắng vẻ.

Những bóng người lác đác đang dọn dẹp hiện trường, xác chết và vết máu được dọn dẹp sạch sẽ, không còn một dấu vết.

Hai đệ tử tụ lại làm việc, thảo luận về tình hình chiến đấu đêm qua.

"Vạn Kiếm Trận của Lăng Vân Kiếm Tông chúng ta, là trận pháp số một thiên hạ, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào cũng không thể trốn thoát."

"Vớ vẩn! Lưu Vân Tông bọn ta mới là trận pháp mạnh nhất, có một trăm linh tám trận pháp..."

"Một trăm linh tám trận pháp, cũng không bằng một trận của chúng ta, đêm qua Vạn Kiếm Trận của chúng ta chắc chắn đã chém chết nhiều âm hồn nhất!"

"Ngươi cũng dám khoác lác, đêm qua đệ tử Lăng Vân Kiếm Tông là người muốn chạy đầu tiên."

"Haha, ta thấy ngươi rất không phục Lăng Vân Kiếm Tông chúng ta, có muốn so tài một phen không?"

"Đến đi!"

Hai người đang nói chuyện, không hợp ý nhau lập tức rút kiếm ra, những người xung quanh chạy lại muốn can ngăn.

Đột nhiên, một vệt sáng màu bạc lướt qua đầu mọi người, một bóng dáng màu tuyết từ chiếc quạt nhảy xuống, dáng vẻ nhẹ nhàng thanh thoát.

Hai đệ tử vừa ồn ào cãi nhau, bỗng nhiên đồng loạt cắm lại kiếm, mỉm cười nhìn Lý Lan Tu.

Những đệ tử đang khiêng xác lập tức bỏ xác xuống, đứng dậy nhìn Lý La Tu.

Một vài đệ tử đang bay trên trời lần lượt hạ xuống, không chớp mắt theo dõi người vừa đến.

Lý Lan Tu bước chậm rãi về phía bức tượng Phật vàng rất giống Vô Cực kia.

Mỗi bước cậu đi qua, đều có người lập tức đứng dậy chào, bất kể tâm trạng trước đó ra sao, đều nở nụ cười.

Sở Việt theo sau Lý Lan Tu, thu hết biểu cảm của mọi người vào trong mắt, đối diện với vẻ đẹp tuyệt trần, ai cũng muốn lấy lòng.

Lý Lan Tu đi qua những gương mặt nịnh nọt, cậu không khỏi nở một nụ cười, thần thái rạng rỡ.

Đêm qua, Ân Vô Cực nói: "Đệ tử Đạo Tông đã chặt đứt liên hệ giữa ta và Sa Bà."

Lý Lan Tu đoán bức tượng Phật vàng này chính là "Sà Bà" mà Ân Vô Cực nhắc đến.

Lý Lan Tu vòng quanh bức tượng Phật một vòng, bức tượng Phật được sơn vàng có ánh mắt nhân từ, nét mặt hiền lành hơn cả Ân Vô Cực.

Thế nhưng cái thứ quỷ dị này lại là công cụ gϊếŧ chóc của Ân Vô Cực.

Lý Lan Tu mở chiếc quạt trong tay ra, Hàn Thiết Phiến thiếu một cái cán, cậu nhẹ nhàng vuốt ve chiếc quạt, một chiếc cán quạt tựa như mũi tên bay ra ngoài.

"Ầm."

Chiếc cán quạt bắn vào lưng tượng Phật, phát ra một tiếng vang rỗng rất lớn, tiếng vang vọng lan tỏa từng đợt.

Tượng Phật trống rỗng bên trong, dường như có thứ gì đó bên trong.