Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Tình Địch Long Ngạo Thiên

Chương 165: Đã lâu không gặp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn ta bỗng cười, lau lau vết rượu nơi khóe miệng, "Ngươi, ta, còn có Tam Cửu, từng nói có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, đại hạn của ta sắp đến."

"Phúc của ngươi để ta hưởng một chút, chắc ngươi không ngại."

Lý Lan Tu trở lại thuyền bay của Trọng Huyền Tông, Sở Việt đi theo sau không rời nửa bước, người kia đi đến đâu, hắn theo đến đó.

Lý Lan Tu bước vào phòng, cái đuôi phía sau cũng theo vào, công khai đi vào.

Lý Lan Tu quay lại, cằm lạnh lùng nâng lên nói: "Ra ngoài."

Sở Việt lùi một bước đến cửa, lộ ra nụ cười sáng sủa, lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện lên nơi khóe miệng, dáng vẻ rất vui mừng.

Lý Lan Tu thờ ơ, liếc hắn nói: "Đóng cửa."

Sở Việt đóng cửa lại, cách cánh cửa nhẹ nhàng nói: "Ta ở đây canh chừng, công tử có gì sai bảo thì gọi ta."

Lý Lan Tu mặc kệ hắn, từ trong nhẫn lấy ra phù truyền tin với Cố Chính Hành, kẹp giữa các ngón tay chơi đùa một vòng.

Phù ấn trong những ngón tay trắng nõn của cậu linh động xoay chuyển, giống như một con bướm vàng bay múa xung quanh ngón tay.

Cố Chính Hành dùng người giấy theo sát bên người, âm thầm giám sát, nhưng đối phương lại không hề hay biết.

Vẫn chưa đủ mạnh mẽ.

Lục Đạo Liên Đài trận vô tình giúp hắn một việc lớn, đưa cậu đến thời khắc đau khổ nhất của Cố Chính Hành, cậu nhân đó giải quyết được khúc mắc trong lòng Cố Chính Hành.

Bây giờ, Cố Chính Hành hẳn sẽ coi cậu là tri kỷ.

Tình bạn giữa đàn ông là bắt đầu như vậy, đã thấy được mặt thê thảm nhất của huynh đệ, mới có sự đồng cảm trong linh hồn, như thể "trên thế giới này chỉ có người này hiểu ta."

Lý Lan Tu rất vui lòng làm bạn với Cố Chính Hành, có một Quỷ Vương làm đàn em, như hổ mọc thêm cánh.

Sở Việt khoanh tay, tựa lưng vào tường ở bên ngoài cửa, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong.

Bỗng nhiên, một luồng quỷ khí lạnh lẽo ập đến, lông tơ trên cổ dựng đứng, hắn nhìn quanh hành lang vắng vẻ, đưa tay ra sau ấn vào chuôi thanh đao ở thắt lưng, "Các hạ đến gặp công tử nhà ta? Sao lại che giấu như vậy?"

Khi lời vừa dứt, trước mặt xuất hiện một bóng hình màu xanh lục u ám, một thanh niên diện mạo tuấn tú.

Cố Chính Hành nhận ra hắn là "chó đực" của Lý Lan Tu, nhẹ nhàng nói: "Xin phiền thông báo một tiếng, báo cho Lý công tử."

Sở Việt quét mắt từ đầu đến chân, không thể nhìn ra tu vi của đối phương, nhưng quỷ khí vừa rồi, giống hệt với cái bóng đã theo dõi Lý Lan Tu.

"Chờ một chút."

Hắn mỉm cười, đứng thẳng người gõ cửa, thân mật nói: "Lan Tu, vị bạn hữu quỷ đạo kia của ngươi đến rồi."

"Mời hắn vào."

Sở Việt đẩy cửa phòng, bên trong rộng rãi sáng sủa, trang trí sang trọng và tinh tế.

Lý Lan Tu ngồi bên cửa sổ trên một chiếc ghế mỹ nhân, cánh tay chống lên kỷ trà, lười biếng đỡ cằm, tư thế thả lỏng lường biếng.

Cửa sổ mở toang, ánh mây trời vây quanh gương mặt gầy gò của cậu, Lý Lan Tu liếc nhìn Cố Chính Hành, nhướng mày giả vờ ngạc nhiên.

Sở Việt đi đến bên cạnh người kia, cúi người hỏi: "Ngươi muốn uống trà gì?"

Cố Chính Hành dừng bước, "Lý công tử, đã lâu không gặp."

"Xin mời ngồi." Lý Lan Tu ra hiệu cho hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng đẩy mặt Sở Việt ra, "Ra ngoài chơi."

Sở Việt liếc nhìn Cố Chính Hành, nhấc ấm trà trên bàn, rót hai tách trà một cách điệu nghệ.

Một tách để bên bàn của Lý Lan Tu, tách còn lại hắn đưa cho Cố Chính Hành, "Mời dùng trà."

Cố Chính Hành nhận tách trà rồi đặt lên hoa kỷ, liếc mắt nhì Sở Việt, chờ hắn rời đi.

Sở Việt hoàn toàn không nhận ra ý tứ, ngồi xuống bên cạnh Lý Lan Tu.

Tự nhiên như thể đây cũng là phòng của hắn, hắn sống chung một phòng với Lý Lan Tu.

Cố Chính Hành nhìn hắn, "Lý công tử, ta có việc muốn bàn với ngươi."

Lý Lan Tu đoán được những gì Cố Chính Hành sắp nói, không tiện nghe lén, đá một cú vào đầu gối Sở Việt, chỉ tay ra ngoài nói: "Ra ngoài."

Sở Việt nhìn chằm chằm vào Cố Chính Hành, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, đứng dậy phủi bụi trên đầu gối, chậm rãi đi ra cửa, động tác từ từ khép cửa lại.

Trong phòng, yên tĩnh một lúc, Cố Chính Hành nhẹ giọng hỏi: "Linh lực của ngươi hồi phục thế nào rồi?"

"Ừm, tốt hơn nhiều."

"Vậy thì tốt, ta có một viên đan dược đầy linh lực, để lại cho ngươi."

"Cảm ơn, không ngờ có thể gặp ngươi ở đây."

"Người nên cảm ơn là ta, ở trong ảo cảnh ngươi..."

Câu chuyện trong phòng đột ngột dừng lại.

Thần thức của Sở Việt bị kết giới cách âm chặn lại, không thể tiếp tục nghe lén, sắc mặt hắn bỗng trở nên nghiêm nghị, một cơn bực bội dâng lên trong lòng.

Cố Chính Hành thiết lập kết giới cách âm, nhìn chằm chằm Lý Lan Tu, không nhanh không chậm nói: "Những gì thấy được là chuyện của hai trăm năm trước, ta vốn là... đệ tử của Lăng Vân Kiếm Tông, Đông Xuyên Chân quân là sư phụ của ta."

Lý Lan Tu chống cằm, gật gù lười biếng nói: "Thế ra ngươi là đệ tử của Lăng Vân Kiếm Tông."

Cố Chính Hành nhắm mắt lại, tự giễu cười một tiếng, "Không hẳn, tông môn xấu hổ khi nhắc đến ta, bởi vì ta luyện kiếm pháp của Hồng Giáo, cuối cùng nhập ma gϊếŧ hại sư huynh đệ."

Chưa nghe thấy giọng của Lý Lan Tu, hắn ngước mắt lên, Lý Lan Tu với đôi mắt sáng như ánh lửa nhìn hắn, hỏi: "Ngươi không có gϊếŧ sao?"

Cố Chính Hành gật đầu, rồi lại lắc đầu nói: "Trước đây ta rất chắc chắn, nhưng bây giờ thì không còn chắc chắn lắm."

Lý Lan Tu nghiêng đầu, vẻ mặt như cười như không hỏi: "Sao ngay cả mình có gϊếŧ người hay không mà ngươi cũng không nhớ?"
« Chương TrướcChương Tiếp »