Chương 17: Luyện Khí tầng chín

Cảnh tượng này lọt vào trong mắt của Chu thiếu, càng khiến hắn ta khó chịu hơn. Tu vi của Chu thiếu tính ra ở ngoại môn cũng được xem là hàng đầu, lại có người cậu làm trong nội môn, có rất nhiều nam đệ tử nịnh bợ hắn ta, nhưng chưa bao giờ có nữ tu nào chịu chú ý đến hắn ta.

Các nữ tu gặp hắn ta thì đều tránh xa, như thể gặp phải bệnh dịch, không dám lại gần.

Chu thiếu nghiến răng, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, nắm lấy tên người hầu, hỏi: "Ta đã bảo ngươi điều tra về hắn, ngươi đã tìm hiểu chưa?"

"Đã tìm, dường như tên này được giới thiệu vào, không biết là từ đỉnh núi nào...," người hầu rất cẩn thận trả lời.

Chu thiếu siết chặt tay rồi lại buông ra, vẻ mặt tức giận nhưng không biết làm gì, bọn họ chỉ có thể bóp những quả hồng mềm.

Số người ở trên quảng trường đã tản đi một nửa, cuối cùng đã đến lượt Sở Việt tiến lên kiểm tra tu luyện. Mười ngày qua, hắn đã âm thầm tu luyện, ngày đêm tọa thiền, có thể cảm nhận được linh khí dồi dào trong khí hải đan điền.

Một đồng tử đứng phía sau thì thầm nhắc nhở, trưởng lão ngoại môn mở mắt nhìn qua, trên mặt lộ ra một nụ cười vi diệu.

Sở Việt chắp tay hướng về tiên sư trên đài, hắn đưa tay lên, lòng bàn tay chạm vào khối đá đen mà hàng triệu người đã sờ qua hôm nay.

Hắn hít một hơi thật sâu, rót linh lực vào khối đá đen, khối đá dường như nổi lên sóng gió bão bùng, sóng biển càng ngày càng cao, kèm theo tiếng "rào rào", dừng lại vị trí trước vạch gần trong gang tấc.

Nụ cười trên mặt trưởng lão cứng đơ trên mặt, bỗng nhiên ngồi bật dậy, sắc mặt tựa như thấy quỷ.

Tiên sư vẫn rất bình tĩnh, thuận miện nói: "Luyện Khí tầng chín, suýt chút nữa là có thể lên Trúc Cơ rồi, ta chưa từng thấy ngươi, ngươi tu luyện bao lâu?"

"Mười... mười ngày!" Giọng trưởng lão run rẩy đáp, vội vã tiến lên nắm lấy tay Sở Việt, tỉ mỉ kiểm tra lòng bàn tay hắn, không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của sự gian lận.

Mọi người đều xôn xao.

Giang Cửu Tư - đệ tử thiên phú nhất trong tông môn, sở hữu Thiên linh căn vô cùng hiếm có, lại còn là thiếu gia Giang gia, đan dược phẩm cấp cực phẩm vô cùng dồi dào, từ luyện khí đến Trúc Cơ viên mãn phải mất ba năm.

Mà Sở Việt chỉ cần mười ngày đã đạt được Luyện Khí tầng chín điều này có nghĩa là gì?

Chuyện này có nghĩa là Sở Việt có thể từ luyện khí đến Trúc Cơ viên mãn rất có thể không đến một tháng.

Tốc độ tu luyện này quá khủng khϊếp, vượt ra ngoài sự tưởng tượng của mọi người.

Dưới đài, các đệ tử bàn tán xôn xao, ánh mắt của Chu thiếu gần như đỏ như máu. Nếu như Sở Việt chỉ được nữ tu yêu mến, thì hắn ta vẫn có thể kiềm chế được sự ghen tị, nhưng với Sở Việt có thiên phú xuất chúng như thế, hắn ta thật sự ghen tị.

Gương mặt của tiên sư không thể giấu nổi sự kinh ngạc, thì thào nói: "Không thể nào..."

Ánh mắt của trưởng lão sững sờ nhìn chằm chào vào Sở Việt, không thể nào hiểu nổi, trên người thiếu niên mười ngày trước không hề có hơi thở tu luyện, hôm nay lại có thể đạt đến Luyện Khí tầng chín!

Trừ khi là… Sở Việt đã luyện tập trước đây, chẳng qua lúc đó ông ta không nhìn ra.

Mắt ông ta sáng như đuốc, không lý nào không nhận ra dấu vết tu luyện, nhất định là Lý Lan Tu đã chơi xấu, lập ra một cái bẫy cho ông ta, để ông rơi vào cảnh khó xử.

Lý Lan Tu quả thật lợi hại, âm mưu này độc ác biết bao!

Trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng buông tay khỏi Sở Việt. Đôi mắt của ông ta có thể sai sót, nhưng khối đá đen thì không thể sai, nếu như lần tiếp theo kiểm tra, Sở Việt vẫn là Luyện Khí tầng chín, vậy thì vở kịch này Lý Lan Tu sẽ diễn tiếp thế nào nữa?

Còn một khả năng khác, nhưng ông ta nhất quyết không xem xét. Nếu trên đời thật sự có người có thể trong mười ngày tu luyện đến Luyện Khí tầng chín, người đó quả thật là thiên tài kinh hãi thế tục, tiền đồ không thể lường được, sẽ là vinh quang trong tương lai của tông môn.

Lý Lan Tu sẽ có cơ hội gặp phải loại người này sao?

Bạch rưởng lão không tin rằng Lý Lan Tu có năng lực đó.

Sở Việt khẽ mím môi, hắn tin chắc mình không phải là người bình thường, nhưng không ngờ lại dẫn đến sự ngạc nhiên lớn như vậy.

Lý Lan Tu yêu cầu hắn một tháng đạt được Trúc Cơ, nếu không sẽ lấy mạng của mình. Bây giờ xem ra hắn không cần đến một tháng.

Không biết Lý Lan Tu có thấy thất vọng vì không thể mượn cơ hội này để lấy mạng của hắn không?

Chu thiếu nắm chặt cổ áo của người hầu, gào lên: "Ta mặc kệ hắn là ai, ta phải tìm lý do để đánh hắn một trận!"

Người hầu sợ hãi đến mức mất hồn, vội vàng nói: "Không thể trêu vào, không thể trêu vào!"

Chu thiếu chỉ tay vào đầu người hầu, tức giận nói: "Ngươi sợ cái gì? Cậu ta đang làm việc cho Lý công tử, đánh hắn trước một trận, có chuyện gì thì đã có Lý công tử lo."

"Chuyện này... Đánh người thì phải có lý do chứ?" Người hầu hoảng hốt hỏi.

Chu thiếu nhìn về phía Sở Việt, ánh nhìn dừng lại trên băng đen quấn quanh cổ hắn, con ngươi đảo một vòng, "Che đậy như vậy, hắn có bí mật gì không thể để người khác biết chăng?"

Người hầu hiểu được ý của hắn ta, mớm lời: "Chắc chắn là dấu vết của người hắn yêu thích."

Chu thiếu gật đầu đồng ý, nhìn về phía Sở Việt mỉm cười lạnh lùng nói: "Hôm nay hắn nổi bật như vậy, ta phải khiến hắn mất mặt!"