Chương 18: Kiếm cốt trời sinh

Tiên sư phục hồi tinh thần lại từ trong khϊếp sợ, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ như điên. Trong tông môn có một thiên tài như vậy, ông ấy phải ngay lập tức báo cáo với đường chủ trong nội môn.

Ông ấy bước xuống đài, muốn nhìn kỹ hơn về Sở Việt, nhưng trưởng lão đã giơ tay chặn lại, cười gượng nói: "Người này nên ở lại ngoại môn, để ta quan sát thêm một thời gian."

Đều là cáo già, tiên sư làm sao không biết trưởng lão là người như thế nào, ông ấy nghiêm túc khuyên: "Chuyện này quan trọng, nếu hắn tu luyện nhanh như vậy, thì chắc chắn là linh căn cực phẩm, là nhân tài có thể gánh vác tông môn trong tương lai."

Ý ông ấy là, không thể vì thù riêng mà làm hại tương lai của tông môn.

Trưởng lão nhìn thoáng qua Sở Việt, nở nụ cười xem thường, "Ông không cần xen vào chuyện này nữa."

Chức vụ lớn hơn có thể đè bẹp người khác, tiên sư không còn cách nào khác, chỉ có thể tức giận khuyên: "Trưởng lão, ông thật hồ đồ! Chúng ta đều đã thấy Thiên linh căn, hắn ta tuyệt đối không thể so sánh. Nếu như hắn không phải là Thiên linh căn, thì nhất định là…"

"Kiếm cốt trời sinh."

Trưởng lão hơi ngẩn ra, kiếm cốt trời sinh, là một trong những tư chất hiếm có trong giới tu chân, mỗi người đều là nhân vật kiệt xuất trong giới.

Nếu như Sở Việt thật sự là kiếm cốt trời sinh, chuyện ông ta không báo cáo sẽ bị coi là báo thù cá nhân, trong khi nội môn đang khao khát nhân tài. Nếu bị truy cứu, ông ta sẽ không thể gánh nổi.

Ông ta lấy lại bình tĩnh, quyết định tin vào trực giác của mình, cười lạnh nói: "Nếu bên trên có trách móc, cứ để họ đến tìm ta, trách nhiệm này một mình lão phu gánh chịu!"

Nói đến mức này rồi, tiên sư không còn gì để nói, ông ấy đi đến bên Sở Việt, thở dài tiếc nuối, cúi đầu rời đi.

Trong quảng trường, các đệ tử vẫn đang thì thầm bàn tán, ánh mắt của mọi người nhìn Sở Việt như nhìn một quái vật, khi thấy hắn bước xuống sân khấu, mọi người đều lùi lại xa.

Chu thiếu bước ra từ đám đông, nói lớn: "Chu sư đệ, xin dừng bước."

Sở Việt dừng bước, lông mày lạnh lùng hơi nhướng lên, "Chu sư huynh."

Chu thiếu chắp tay chào hắn, nhìn mọi người xung quanh, cười nói: "Chu sư đệ, ta thấy ngươi có tài năng xuất chúng, có thể tỷ thí một chút không? Để ta được mở mang kiến thức."

Biểu cảm của mọi người rất đa dạng, Chu thiếu đã ở ngoại môn nhiều năm, đã hoàn thành tu luyện Trúc Cơ viên mãn, chỉ còn một bước nữa là kết Kim Đan. Còn Sở Việt chỉ mới Luyện Khí tầng chín, rõ ràng là ỷ mạnh hϊếp yếu, muốn làm cho Sở Việt xấu hổ trước mặt mọi người.

Sở Việt nhàn nhạt nhìn lướt qua hắn ta, nói ngắn gọn: "Ta không có hứng thú."

Chu thiếu cười càng tươi, nâng cao giọng hỏi: "Sao nào? Ngươi sợ à?"

"Chu thiếu cần gì phải làm khó người mới?" Cô Vân Tử bước lên khuyên nhủ.

Chu thiếu lườm cậu ta, không thèm để ý, tiếp tục nói với Sở Việt: "Có vẻ như Chu sư đệ thật sự sợ rồi, đang muốn chuồn đi à?"

Ánh mắt của Sở Việt chứa đựng chút châm biếm, bước đi dứt khoát, tâm trí hắn ổn định, không phải là thằng nhóc mới lớn dễ bị kí©h thí©ɧ.

"Sở Việt." Trưởng lão vuốt chòm râu tiên phong đạo cốt, quay về phía mọi người nói: "Tỷ thí là một phần không thể thiếu trong tu luyện, sao các ngươi không thử một lần, để mọi người có cơ hội quan sát?"

Sở Việt nhìn về phía trưởng lão, ánh mắt dừng lại trên người ông ta vài giây, sau đó quay đầu nhìn Chu thiếu giơ tay lên nói, "Xin mời."

Giơ tay nhấc chân đều có phong thái đoan chính, Chu thiếu tức đến nỗi nghiến răng, rút kiếm ra, "Đao kiếm vô tình, nếu làm ngươi bị thương, mong sư đệ thứ lỗi."

Nói xong, hắn ta cầm kiếm xông lên, lưỡi kiếm trực tiếp đe dọa cổ của Sở Việt.

Sở Việt nghiêng người tránh né, đồng thời lùi lại vài bước, tay duỗi ra nắm lấy chuôi kiếm sau lưng Cô Vân Tử, "Mượn kiếm một chút."

Mọi người chỉ thấy ánh sáng bạc lóe lên, hắn rút kiếm ra rồi ném đi, bàn tay còn lại vững vàng bắt được, ngay sau đó lưỡi kiếm vung lên, nước chảy mây trôi, đỡ được một đòn kiếm của Chu thiếu.

Chu thiếu nheo mắt lại, mới nhận ra tên này có chút bản lĩnh. Mặc dù hắn ta không có ý định gì ở chỗ này, nhưng không thể thua trước mặt Sở Việt, thua trước một người Luyện Khí tầng chín, sau này còn làm người thế nào nữa?

Hắn ta nghiêm túc sử dụng tuyệt chiêu, lại một lần nữa đâm về phía Sở Việt, từng đường kiếm trực tiếp nhắm vào chỗ hiểm.

Hai người chỉ trong chốc lát đã qua lại vài chục chiêu, thân hình Sở Việt nhẹ nhàng nhanh nhẹn, xuất kiếm nhanh chóng mạnh mẽ, Chu thiếu không chiếm được chút lợi nào, ngược lại còn chịu chút thiệt thòi.

Mọi người đều ngạc nhiên, tuy tính cách của Chu thiếu kiêu ngạo, nhưng thực sự có chút bản lĩnh, trong số đệ tử ngoại môn cũng được coi là nổi bật, thế mà rơi xuống thế thua khi "tỷ thí" với một đệ tử mới, Sở Việt rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Cô Vân Tử lo lắng nói: "Sở sư đệ bình thường dùng đao, kiếm của ta đệ ấy không quen."

Tất cả mọi người đều nhận ra, không quen dùng kiếm mà vẫn khiến Chu thiếu rơi vào thế thua, nếu đổi thành đao, chắc chắn Chu thiếu sẽ thua thảm hơn.

Chu thiếu ban đầu chỉ muốn dạy cho một bài học, nhưng bị ép buộc đến mức nổi lên sát tâm. Một tay hắn ta cầm kiếm, một tay rút ra một cái chuông đồng, chuông vang lên "đinh linh linh".

Những người gần đó nghe thấy thế chợt ngẩn ra.