Chương 26: Có đẹp không?

Lý Lan Tu không thèm nhìn những viên linh thạch đó: "Các người làm ta tức giận, thì phải làm ta vui mới được."

"Ngài muốn làm thế nào mới vui?" Tu sĩ không hiểu hỏi.

Lý Lan Tu một tay cầm quạt, đầu quạt chạm nhẹ vào cằm dưới mặt nạ: "Tát vào mặt đi."

Một nhóm người lộ rõ vẻ khó xử, giữa ban ngày ban mặt bị cậu tát vào mặt, thật không ra thể thống gì?

Nếu như Tiết chân nhân biết họ bị Lý Lan Tu tát vào mặt, thì roi của Tiết chân nhân có thể đánh chết bọn họ mất.

Lại đưa mắt nhìn nhau một hồi, tên tu sĩ cầm đầu nhắm mắt lại, quyết tâm, tiến tới trước mặt cậu nói: "Lý công tử, cứ đánh đi, ngài vui là được."

Lý Lan Tu cười nhẹ, quạt chỉ vào hắn ta: "Ta đánh ngươi? Mơ tưởng."

Như thể việc bị cậu tát vào mặt là một phúc phận lớn lao, đệ tử Thiên Cơ Phong đang nằm mơ giữa ban ngày.

Nhưng bàn tay cầm quạt của cậu trắng muốt, mịn màng, ngón tay thanh tú, như mỹ ngọc không tì vết.

Dưới chiếc mặt nạ quỷ lộ ra đôi mắt rất quyến rũ, đường cong của đuôi mắt vô cùng thanh tú, chứa đựng chút ý cười xán lạn, tựa như tuyết tan còn lại sắc xuân, đẹp đến kỳ lạ.

Đệ tử Thiên Cơ Phong không ai dám phản bác.

"Vậy ai sẽ đánh?"

"Tự tát mình, đánh đến khi ta hài lòng thì thôi."

Nói xong, Lý Lan Tu ngồi xuống ghế bên quán trà, chờ xem kịch hay.

Tên tu sĩ cầm đầu cảm thấy vô cùng nhục nhã, mặt đỏ bừng, tự đánh bản thân thì quá thấp hèn rồi, đạp lên lòng tự trọng của người khác, vị Lý công tử này thật biết cách làm nhục người khác.

Nhưng hắn ta không có cách nào khác, ở đây tự tát vào mặt có thể Tiết chân nhân sẽ không biết, nhưng không thể tránh được những cú roi từ chấp pháp đường, roi riêng của Tiết chân nhân còn đáng sợ hơn cả chấp pháp đường.

Hắn ta do dự giơ tay lên.

"Chát!"

Âm thanh tát tai vang lên trên chính khuôn mặt mình.

Lý Lan Tu cười khúc khích, quạt chỉ vào đám đệ tử phía sau: "Đừng đứng ngẩn ra đó, cùng nhau tát đi, ta không có thời gian chờ từng người một."

Có người bắt đầu, chuyện nhục nhã này không còn khó khăn nữa, đám đệ tử bắt đầu ra tay, tiếng tát vang lên liên tục.

Những khuôn mặt trẻ tuổi chịu đựng nhục nhã, tay tát bay tứ tung.

Đám đông đứng xem cười ầm lên, sắc mặt các đệ tử đỏ bừng, nhưng không dám chống cự.

Lý Lan Tu nhìn rất nghiêm túc, quạt chỉ vào một đệ tử đang tát như vẩy nước: "Ngươi tát mạnh hơn chút, mặt còn chưa đỏ."

Người bị chỉ lập tức tát vào mặt mình, khuôn mặt đỏ bừng, sưng lên một nửa.

Những người khác cũng không dám giả bộ nữa, tát vào mặt mình không chút thương tiếc.

Đám đệ tử trẻ tuổi của Thiên Cơ Phong, chỉ một lúc sau đã có khuôn mặt sưng như đầu heo.

Lý Lan Tu cầm ấm trà, rót một chén trà xanh, cậu nâng một góc mặt nạ lên, vừa cười khúc khích vừa nhấp trà.

Cằm dưới ẩn sau mặt nạ dữ tợn cân đối, đôi môi hồng hào, căng mọng, khóe môi luôn nhếch lên khi cười rất sắc sảo, mang lại cảm giác xinh đẹp quyến rũ động lòng người.

"Nhìn ta làm gì? Tiếp tục tát đi!"

Giọng nói khi nói chuyện vừa châm biếm vừa tàn nhẫn nhưng khuôn mặt lại khiến người ta không thể rời mắt.

Độc ác!

Các đệ tử gần như đồng thời nghĩ đến từ này.

Nhưng trong lòng lại không thể nói là ghét cậu, vì cậu cười thật sự rất đẹp, khóe môi cong lên như chiếc móc nhỏ khiến người ta cảm thấy xốn xang, ngay cả khi cười đến toàn thân run lên, âm thanh cười nhẹ nhàng lười biếng, nghe vào tai thật êm ái, làm cho xương cốt cũng cảm thấy tê dại.

Nhìn cậu cười vui vẻ như vậy, dù cho cái tát vào mặt có đau nhưng vẫn mang theo một chút kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ. Bọn họ chưa bao giờ đối xử với Tô Sư Nhan như vậy, dường như có thể khiến cậu cười không ngừng, mang lại cho họ một cảm giác thành tựu khó nói nên lời.

Âm thanh tát càng lúc càng lớn.

Lý Lan Tu cười càng vui vẻ, tiếng tát càng vang dội.

Dần dần cậu cảm thấy không thú vị, đột nhiên không cười nữa: "Nhàm chán, các ngươi đi đi!"

Các đệ tử của Thiên Cơ Phong thậm chí còn cảm thấy chưa đã.

Lý Lan Tu dùng ngón tay đẩy mặt nạ lên, đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai ở quán trà đối diện.

Một vài đệ tử ngoại môn mặc đạo bào màu xám đứng ở trên đó, thấy cậu nhìn qua, lập tức vội vàng trốn sau cột, chỉ có một người vẫn đứng yên như núi.

Trên mặt Sở Việt không cảm xúc gì mà nhìn cậu.

Khóe môi Lý Lan Tu nhếch lên, lần này chỉ cười với một người, hơi nâng cằm lên, vết sẹo như dấu hôn dưới cổ trắng muốt hiện ra.

Giống như đang hỏi hắn: "Có đẹp không?"

Một vài đệ tử ngoại môn thấy nụ cười này của cậu, cười đến nỗi trốn sau cột không dám ló đầu ra.

Đợi khi Lý Lan Tu rời đi với vẻ lạnh lùng, Cô Vân Tử đỏ mặt, ánh mắt đầy ghen tị nhìn về phía Sở Việt: "Lý công tử thật tốt với đệ."

Sở Việt nghiêng người tựa vào lan can, cúi đầu nhìn về quán trà nơi Lý Lan Tu vừa ngồi: "Có thật không?"

Một số đệ tử ngoại môn bên cạnh tranh nhau nói: "Còn chưa thấy sao? Những sư huynh ở Thiên Cơ Phong đều là tài năng trẻ, Lý công tử đùa giỡn như chó, nhưng chỉ với ngươi thì lại mỉm cười chào hỏi..."

"Ta nghe nói tính tình Lý công tử thất thường, những gì vừa rồi nhìn thấy quả không sai, nhưng hắn cười với ngươi tựa như gió xuân, ngươi thật là có phúc lớn!"

Cô Vân Tử nghiêm túc phân tích: "Lý công tử tính khí thất thường, có thể dễ dàng chơi đùa với những sư huynh kia, nhưng nụ cười dành cho đệ là chân thật."

Sở Việt hơi nhướng mày, khóe miệng mỉm cười nhưng giọng điệu không thay đổi: "Có thật không?"

Cô Vân Tử gật đầu mạnh: "Chắc chắn là có!"

Sở Việt khoanh tay đi xuống bậc thang, bước đi vài bước, đột nhiên quay lại nhìn về phía những người vẫn đang ngẩn ngơ, khẽ cười rồi hất cằm lên: "Đi thôi."

======

Rồi mắc gì đầu truyện tới giờ không cười, nghe nói được người ta cười thật lòng cái cười khẽ =)))