Chương 6: Làm nô ɭệ của ta

Tiếng âm thanh của kim loại va chạm sắc bén chói tai, trong thoáng chốc, máu và thịt bay vương vãi, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Thống lĩnh bị một nhóm sát thủ bao vây, kiếm vung lên như gió, nhưng rốt cuộc không thể đối đầu với kẻ địch quá đông, bị một nhát đâm xuyên qua ngực, thương tích nghiêm trọng.

Vẻ mặt Sở Việt lạnh lùng. Hắn đã luyện võ từ khi còn nhỏ, cũng không phải thư sinh yếu đuối. Hắn rút kiếm chém đầu một người đàn ông mặc đồ đen.

Ngay sau đó, hắn ngả người trên lưng ngựa, tránh né một nhát đâm tới, hai chân kẹp bụng ngựa để lao nhanh về phía trước, rồi nắm lấy dây cương quay lại, gϊếŧ chết kẻ mặc đồ đen trở tay không kịp.

Chu thái phó một tay vung kiếm bảo vệ, một tay hô hào điều động, bên cạnh ông ta, những tử sĩ lần lượt ngã xuống, trong mắt ông ta lóe lên vẻ quyết tâm.

“Điện hạ, tiên sinh, mau chạy đi!”

Thống lĩnh bị thương nặng, máu chảy xối xả từ ngực, nhưng vẫn liều mạng bảo vệ Sở Việt, anh ta cố gắng chặn lại nhiều đợt tấn công của những người mặc đồ đen, lớn tiếng hét lên.

Sở Việt nheo mắt lại, đá mạnh vào mông ngựa của Chu thái phó, ngựa vọt chạy về phía trước.

Hắn ngay lập tức theo sau, vung kiếm chém ra đường sống, một vài tử sĩ liều mạng mở đường cho họ.

Khi Sở Việt quay đầu lại, cảnh tượng chiến đấu phía sau rất thảm khốc, những người quen thuộc của hắn đang tắm mình trong máu dưới cơn mưa, những xác chết bị nước mưa cuốn trôi, máu hòa lẫn với bùn nhão chảy ra khắp nơi.

Dưới sự dụ dỗ của phần thưởng lớn, chắc chắn sẽ có dũng sĩ, ba vạn lượng vàng với các người tu tiên mà nói không thành vấn đề, nhưng với người phàm lại là sự cám dỗ cực lớn.

Những người mặc đồ đen xông đến ngày càng nhiều, những giọt bùn do vó ngựa bắn tung tóe, âm thanh rào rào.

Những người đồ đen giống như chó săn, bám chặt không buông tha.

Hai người phi nước đại trong cơn mưa, màn đêm tối tăm như kéo dài không thấy bình minh.

Cách đó không xa, cành cây lộ ra mái hiên miếu thờ đổ nát, dưới mái có treo đèn l*иg đỏ, trông như có người thắp sáng một ngọn đèn, nổi bật giữa bóng tối.

Đột nhiên, chân ngựa của Chu thái phó mềm nhũn, bị một mũi tên bắn trúng, chân trước khuỵu xuống, hất ông ta ra ngoài.

Sở Việt hoảng hốt ghìm chặt cương ngựa, quay lại lao về phía Chu thái phó, “Tiên sinh!”

Chu thái phó lăn vài vòng trong bùn, đứng dậy nhặt đao, quay đầu hét lên: “Điện hạ! Mau chạy đi!”

Chỉ trong thoáng chốc, những người mặc đồ đen đã đuổi kịp, Chu thái phó bị vây bởi nhiều kẻ mặc đồ đen, một nhát đao đâm vào bụng, máu văng tung tóe.

Ông ta gắng hết sức lao vào một tên sát thủ, giữ chặt gã xuống đất.

“Thứ ba, lòng phải tàn nhẫn, đối với chính mình, và đối với người khác, chỉ có trái tim thật tàn nhẫn mới trở thành Vương giả thực thụ!”

“Điện hạ, hãy sống sót!”

Giọng nói của Chu thái phó vang vọng trong mưa.

Sở Việt cảm thấy mí mắt như sắp rách, hơi thở ngày càng gấp gáp, cố gắng kiềm chế sự thôi thúc quay lại chém gϊếŧ, không ngừng lao mình về phía ngôi miếu đổ nát treo đèn l*иg.

Nước mưa hòa với máu chảy theo cằm sắc nhọn, đôi mắt hắn tràn ngập cơn giận dữ, một đường đỏ mờ nhạt hiện lên trên má, những đường nét mảnh mai như rắn uốn lượn, quấn quanh, giao thoa trên trán tạo thành những ký hiệu cổ xưa bí ẩn.

Khi cơn giận càng tăng lên, những ký hiệu trở nên rõ nét hơn, phát ra ánh sáng đỏ quái dị, dường như có sự sống mà nhấp nháy.

Lúc này, trong đầu hắn chỉ còn hình ảnh cái chết của Chu thái phó, hoàn toàn không nhận ra được sự khác thường của bản thân.

Cảm giác đói khát kỳ lạ từ trong người trỗi dậy, giống như đã mấy ngày chưa ăn gì, đến khi đến ngôi miếu, hắn nhảy xuống ngựa, cơn đói ngày càng tăng, dường như một sức mạnh đang ngủ yên trong hắn tỉnh dậy, cần phải nuốt gì đó để lấp đầy sự đói khát.

Hắn hoa mắt chóng mặt, đi được vài bước, cơ thể nghiêng sang một bên ngã nhào xuống cái vũng bùn bẩn thỉu.

Đau đớn trên người từ những vết thương mới lẫn cũ, tinh thần hắn tỉnh táo hơn một chút, những ký hiệu bí ẩn trên mặt nhanh chóng biến mất. Hắn từ trong vũng bùn bò dậy, bộ dạng lôi thôi, loạng choạng bước vào trong ngôi miếu đổ nát.

Trong miếu đèn đuốc sáng trưng, những ngọn nến được thắp sáng, trên đài sen để thờ phụng thần không có thần, mà chỉ có một người.

Người đó mặc áo choàng trắng tinh khiết, không dính một hạt bụi, giữa mái tóc đen có một chiếc lông công rủ xuống, trong tay cầm một cái thiết phiến, nhìn xuống chúng sinh từ trên cao.

Làn da lộ ra bên ngoài rất trắng, trong suốt như ngọc không tỳ vết, nhưng trên mặt lại đeo một chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn, cằm hơi nhếch lên, dưới cằm có một vết thương nông, màu đỏ nhạt phân tán trên da, giống như những dấu hôn còn lại từ khoảnh khắc vui vẻ.

Sở Việt vừa nhìn thấy cậu, lập tức không do dự quay người bỏ chạy ra ngoài miếu.

Lý Lan Tu ngồi trên bàn thờ, nhẹ nhàng cười hỏi: "Này, muốn ta cứu ngươi không?"

Một đám người mặc đồ đen ồ ạt xông vào đình viện của ngôi miếu đổ nát, dường như vì kiêng kỵ cơn mưa lớn trong đêm, nên không dám tiến vào trong.

Bọn chúng nhìn chăm chăm vào Sở Việt, như những con hổ rình mồi.

Phía trước có sói, phía sau có hổ, Sở Việt không còn lựa chọn nào khác, hắn nhắm mắt lại, bình tĩnh làm dịu nội tâm đang giãy dụa, rồi mở mắt, giọng nói bình thản nhưng kiên định: "Giá phải trả là gì?"

Đối với trí thông minh vượt ngoài dự đoán của Lý Lan Tu, cậu quan sát con chó đang bị rơi xuống nước này, ánh mắt tựa như con mèo đang đùa giỡn con mồi, "Ngươi, làm nô ɭệ của ta."

=====

Tiểu phẩm

Lý Lan Tu: "Này, ta cứu ngươi được không?"

Sở Việt: "Đầu tiên, ta không gọi là này, ta tên là Sở..."