Chương 1



Thời tiết tháng sáu vốn đã đủ nóng, cửa sổ lại bị đóng cực kỳ chặt chẽ, rèm cửa rũ xuống che khuất phong cảnh bên ngoài, đem căn phòng bao trùm bởi một tầng bóng tối.

Cứ việc đang mở mắt, thế nhưng đập vào mắt hết thảy lại không quá chân thực, những tia sáng chìm chìm nổi nổi, trong lúc mê mang có thể nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp ghé vào giường, trên người chỉ đắp một chiếc chăn mỏng như cánh ve.

Từ những động tác của nàng tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, như bạc hà lành lạnh, lại như mùi táo xanh ngọt ngào, tràn ngập khắp phòng như muốn câu đi hồn phách người.

Phân tử nước hoa không ngừng khuếch tán, rất nhanh lan rộng đến từng ngóc ngách.

Trong ngày hè dùng loại nước hoa này quả thực rất mê người.

Mà Cố Tri Cảnh từ phía sau lưng cầm lên tay người phụ nữ, vội vàng tìm ngọn nguồn hương thơm, ngón tay vén lên những sợi tóc tán loạn, rốt cuộc nhìn đến chiếc cổ mảnh khảnh của nữ nhân.

Là nơi này.

Một quả táo lạnh như băng gắng sức tản ra hương thơm thành thục ngào ngạt.

Chỉ là sờ trong chốc lát, lại giống như có ai ở trong cơ thể cô đốt lửa, thúc đẩy cô tiếp tục tới gần vùng đất lạnh lẽo ấy.

“Cắn một cái ở cổ mà thôi, tôi không động vào cô.”

Cô dỗ dành như vậy, lại như là đang trấn an chính mình.

Trái tim trong l*иg ngực vẫn luôn đang đập loạn, lộn xộn bừa bãi khiến trí óc trở nên mê muội trong phút chốc.

“Cố Tri Cảnh.”

Thanh âm như có như không cắn răng nghiến lợi, lại rất nhanh tiêu tán thành những tiếng hừ nhẹ, rậm rạp chằng chịt truyền vào lỗ tai, run rẩy đến tận xương cốt.

Cố Tri Cảnh đem người phụ nữ ôm càng chặt hơn, như sợ nàng tan biến, “Tôi đây”.

Cô cẩn thận từng li từng tí bắt lấy con thú nhỏ bị thương, ngón tay đặt trên lưng nàng nhẹ nhàng vuốt ve, đồng thời cũng tới gần nơi cần cổ, khẽ ngửi mùi vị mê hồn.

“Đừng sợ, rất nhanh sẽ thoải mái.”

Cố Tri Cảnh thần trí mơ hồ, đại não gần như bị thiêu đốt mất đi nhận thức bỗng nhớ đến những hình ảnh vụn vặt trước lúc bị mất khống chế, cô đang tham gia tiệc rượu của một người bạn, trong sảnh người qua kẻ lại, trên mặt mỗi người đều là những nụ cười giả dối cùng những câu chuyện phiếm vô vị. Giữa lúc nâng rượu, ánh mắt cô chợt chạm vào một đôi mắt khác, người phụ nữ với mái tóc đen dài như thác xõa tung trên lưng, gương mặt băng lãnh điềm tĩnh cùng ngũ quan tinh xảo, giữa mày hơi chau lại lộ vẻ xa cách. Từ nhan sắc đến khí chất đều vừa vặn trùng khớp với tiêu chuẩn cái đẹp của Cố Tri Cảnh, cô không khỏi nhìn nhiều hai mắt.

Trong tiệc rượu nâng ly cạn chén, cuối cùng người phụ nữ kia đưa đến hai chén rượu, cô uống xong liền say đến choáng váng, trong lúc mơ hồ, người phụ nữ nắm lấy cà vạt cô kéo đi phía trước, xuyên qua hành lang dài dằng dặc, không biết bao lâu, đột nhiên trước mắt một mảng trắng xóa, ánh sáng cường liệt trực diện chiếu vào chói đến Cố Tri Cảnh hơi nheo lại hai mắt, chớp chớp mắt còn chưa định hình được chuyện gì xảy ra đã bị người dùng sức đẩy một cái, cô theo bản năng đỡ lấy eo đối phương, không hiểu vì sao ngã đến trên giường.

Khí trời mùa hè oi bức không ngừng phủ sức nóng bao trùm cả căn phòng, nhiệt độ tăng cao như muốn thiêu đốt, phương pháp giải nhiệt duy nhất lại là thân thể lạnh băng đang nằm trên giường.

Toàn bộ giác quan của Cố Tri Cảnh bị hương thơm nồng nàn chiếm lấy, trước mắt mơ màng như phủ một tầng sương, cô chỉ có thể dựa theo ký ức đi ôm lấy người trước mắt.

Cắn, thế này thì hai người đều có thể được cứu rỗi.

Cắn.

Cố Tri Cảnh dỗ dành người phụ nữ đang run rẩy, răng nhẹ nhàng mài lên phần gáy yếu ớt, rốt cuộc ngọn lửa trong người mới hơi hạ nhiệt.

Chỉ là một giây sau.

Như là cắn bể một viên trân châu thủy tinh, bên trong chảy ra hương táo xanh thơm ngọt lành lạnh lan ra khắp khoang miệng, Cố Tri Cảnh không kịp phòng ngừa bị mùi thơm mạnh mẽ đánh cho tan tác, lý trí vốn không còn sót lại bao nhiêu theo đó thiêu trụi, ngón tay không khống chế được mà hơi phát run.

Rất ngọt.

Thật là khó chịu.

Muốn hòa tan khối băng, để nó vì cô mà tan chảy.

Mùi thơm vẫn còn đang lan truyền, Cố Tri Cảnh cắn nát môi dưới, trước hết tỉnh táo lại, trong miệng vô thức kêu lên một cái tên, “Dã Trì Mộ...”

Sau đó, thân thể hơi khựng lại, không hiểu vì sao chấn kinh, từ từ bị một nỗi sợ hãi bao trùm.

Người phụ nữ bị cô ôm suốt đêm giờ đây nằm trên giường, cũng không bị hòa tan, ngược lại bởi vì quá hăng say mà để lại trên người vô số những vết tích ái muội. Trong phòng vẫn là mờ tối, chỉ có chiếc đèn bàn rải ra chút ánh sáng nhàn nhạt màu quýt, nữ nhân xinh đẹp yếu ớt bên cạnh rụt lại, những sợi tóc đen nhánh tán loạn làm nổi bật lên gương mặt hơi trắng bệch, từng giọt mồ hôi nóng dán lên trên da thịt trắng nõn như ngọc, lụa mỏng che phủ đầu gối mài ra một màu đỏ nhạt, vòng eo cực nhỏ phảng phất hơi dùng sức liền có thể bẻ gãy.

Nàng ngủ cũng không yên giấc, ngón tay vô thức nắm lấy chăn mềm.

Cố Tri Cảnh vén tóc nàng gọn ra sau tai, lộ ra một bên mặt phấn nộn của người phụ nữ, hai hàng mi dài cong vυ"t còn hơi ẩm ướt, chờ tóc triệt để nằm gọn sau tai, có thể nhìn đến dấu răng rõ ràng trên cổ.

Trên đầu ngón tay Cố Tri Cảnh còn lưu lại mùi vị táo non, rất nhạt.

Qua một đêm, trí nhớ của cô trở nên rất mơ hồ, không thể phân rõ người phụ nữ tóc đen ban nãy cùng người trước mắt có phải cùng một người.

Cố Tri Cảnh trầm ngâm, bỗng trong đầu chợt hiện lên một đoạn văn: Tôi đem Dã Trì Mộ đánh dấu.

Dã Trì Mộ là phản diện trong một cuốn tiểu thuyết cô từng đọc.

Trực giác nói cho Cố Tri Cảnh cô có thể đã xuyên thư, mà lại xuyên vào một quyển ngược văn ABO, xui xẻo hơn còn là pháo hôi chết sớm nhất trong truyện.

*Pháo hôi: là nhân vật phản diện hoặc là vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính.

Cố Tri Cảnh ở xã hội hiện đại mặc dù là một bá tổng, thế nhưng cuộc sống rất vô vị, mỗi ngày ngoài công việc vẫn là công tác, khó tránh khỏi phải tìm chút sở thích để giải trí, chằng hạn như đọc tiểu thuyết tình yêu. Cô thường đọc lúc nửa đêm, đọc xong không bao lâu liền đem nội dung quên sạch, chỉ có một nhân vật để cô nhớ mãi không quên, nhiều lần hồi tưởng lại đều khiến trái tim ê ẩm, nước mắt không khống chế được chực trào làm ướt gối.

Đó chính là đại phản diện - Dã Trì Mộ.

Quyển sách này lúc đầu viết về nữ chủ cứu nam chủ, hai người bị tin tức tố ảnh hưởng từ đó yêu đương, câu chuyện theo khuôn sáo cũ, kết cục cả hai đều là bá tổng hạnh phúc bên nhau, mà phản diện chỉ là qua loa viết, đơn giản nhanh chóng hạ màn.

Nhưng là Cố Tri Cảnh rất thích nhân vật này, thích đến mức bỏ qua tình yêu đẹp như tranh của đôi chính, chỉ cần Dã Trì Mộ làm chuyện xấu tra tấn nam nữ chính cô đã thấy sảng khoái trong lòng.

Dã Trì Mộ từ nhỏ đã xinh đẹp, cha mẹ nàng lại trọng A khinh O vô cùng bất công, thậm chí đem nàng vào giới giải trí muốn nàng làʍ t̠ìиɦ nhân cho bọn người giàu có kiếm tiền đem về nuôi em trai.

Mà nguyên chủ chính là kẻ giàu có đó, cô vừa nhìn đã coi trọng Dã Trì Mộ, bỏ thuốc đem Dã Trì Mộ lừa đến phòng ý đồ làm nhục nàng, Dã Trì Mộ dùng hết sức lực phản kháng, cầm lấy máy quay phim ở đầu giường nện lên đầu nguyên chủ, đập cho máu chảy ra hoa, nguyên chủ rốt cuộc chỉ là một pháo hôi sợ chết, tranh thủ thời gian gọi điện thoại cấp cứu, Dã Trì Mộ thừa cơ nhảy lên cửa sổ dùng cái chết uy hϊếp Cố Tri Cảnh, cuối cùng thoát được một kiếp.

Nhưng nguyên chủ cũng chưa buông tha, cô từ trong máy quay phim lấy ra vài đoạn hình ảnh, cố ý cắt ghép rồi tung lên mạng, khiến Dã Trì Mộ trong mắt mọi người trở thành một ả đàn bà dùng thân thể trèo lên giường để đổi tài nguyên.

Tình yêu, sự nghiệp của Dã Trì Mộ đều bị hủy hoại, triệt để hắc hóa, trở thành phản diện lớn nhất trong sách, mọi chướng ngại vật cản trở con đường thành công của nàng đều bị nàng chém gϊếŧ không tha.

Cuối cùng ngược nam nữ chủ đến máu chó phun đầu, nắm trong tay mạch máu kinh tế toàn cầu, nàng hữu dũng hữu mưu, kiên trì đến tận tập cuối, kết cục lại là nhảy lầu tự tử.

Tác giả nói Dã Trì Mộ tính cách là như thế, đi con đường này là định mệnh an bài.

Cố Tri Cảnh rất thích thiết lập nhân vật này, nhìn thấy Dã Trì Mộ tự sát cô không thể hiểu được, lập tức vung tiền như rác, đập cho tác giả một trăm vạn hỏi nguyên nhân.

Tác giả băn khoăn cất tiền, kết bạn Wechat với cô, giải thích rằng bởi vì Dã Trì Mộ tam quan bất chính, làm quá nhiều việc ác, quá điên, gần như phạm toàn bộ trọng tội, cho nên nàng phải chết, không thì quyển sách này sẽ bị cấm lưu hành.

Thế là cái tên này thành cái gai trong lòng cô.

Tâm nguyện khó yên của cô.

Rất khó lý giải.

Một bá tổng như cô, bởi vì một cái tên mà ray rứt khó chịu cả mùa hè.

Nhưng là bây giờ, nhìn người phụ nữ nằm trên giường thống khổ cau mày... Cố Tri Cảnh không thể tin được, đây là người mà cô thích nhất.

Thân là phần tử trí thức, kiên định với chủ nghĩa duy vật, cô không tin bản thân xuyên thư, cầm điện thoại di động lên muốn xem là trò đùa dai của kẻ nào.

Trên màn hình nháy mắt bắn ra mấy cái tin tức.

[ Thế nào, Dã Trì Mộ sướиɠ hay không?? ]

[ Tôi thấy cô ta rất phục tùng đi theo cậu, chắc hẳn bình thường thanh cao trong sách đều là giả bộ hết. ]

[ Quay clip lại nhớ gửi cho chúng tôi nữa haha, muốn xem loại phụ nữ bên ngoài thanh cao này trên giường sẽ rêи ɾỉ như thế nào quá. ]

Cố Tri Cảnh tuyệt vọng, đây đều là đám bạn hư thân của nguyên chủ, cùng nguyên chủ tra tấn Dã Trì Mộ, kết cục không một kẻ nào thoát được.

Cố Tri Cảnh muốn xem trạng thái hiện tại của đối phương, Dã Trì Mộ lúc này cực kỳ yếu ớt, hô hấp cực nhẹ, áo mỏng ướt đẫm dính thật chặt vào da thịt nàng, vết tích sau cổ ngày càng rõ ràng.

Ở xã hội hiện đại, cổ của phụ nữ có lẽ không quan trọng như vậy, thế nhưng... trong thế giới ABO, tuyến thể sinh trưởng ở chỗ cổ, mà tuyến thể cũng là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© thứ hai.

Nói tóm lại, cô cắn nát cổ người ta, đại biểu cho việc mạnh mẽ đánh dấu đối phương, bên trong thân thể người đó sẽ lưu lại ấn ký của cô, ký hiệu là người của cô.

Hành vi vừa rồi của cô tương đương cưỡиɠ ɠiαи.

Hiện tại tất cả sự việc đều lộn xộn, Dã Trì Mộ không có đập nguyên chủ, Cố Tri Cảnh ngược lại đem nàng đánh dấu, thậm chí còn ghi lại toàn bộ quá trình...

Bây giờ cô còn vô liêm sỉ hơn cả nguyên chủ.

Cố Tri Cảnh cẩn thận từng li từng tí xuống giường, đưa tay lấy camera trên đầu giường, việc này liên quan đến mạng sống.

Quả nhiên, camera còn đang quay, cô tìm cách xóa bỏ đoạn phim.

Người phụ nữ trên giường nhẹ than một tiếng, lông mày nhíu chặt hơn. Đáng tiếc, Cố Tri Cảnh còn chưa kịp xóa bỏ, Dã Trì Mộ liền tỉnh rồi, tay nàng đè lên gối đầu mở to mắt, khoảnh khắc nhìn thấy Cố Tri Cảnh, nàng sửng sốt.

Chăn mỏng trượt khỏi hông lộ ra vòng eo thon trắng như tuyết, tướng mạo Dã Trì Mộ thật sự rất xinh đẹp, mắt hạnh hơi chớp, nàng dù suy yếu, thanh âm lại đủ tàn nhẫn, hỏi: “Cô đang làm gì?”

Cố Tri Cảnh giật nảy mình, vội vàng đóng lại camera, chỉ là cách thức hoạt động của camera cùng trong hiểu biết của cô không giống nhau lắm, cô nhấn một cái lại không cẩn thận nhấn nhầm nút, bên trong lập tức truyền ra âm thanh.

Cặp mắt xinh đẹp của Dã Trì Mộ hơi hơi trợn to, mới vừa rồi đầu óc nàng còn mơ hồ, hiện tại hoàn toàn thanh tỉnh, nàng nhìn chằm chằm Cố Tri Cảnh, ngoài không thể tin còn mang theo hận ý, hận không thể một phát cắn chết người này.

“Cô nghe tôi giải thích, đây chỉ là một... một thứ đồ chơi...”

Cố Tri Cảnh còn chưa nói xong, Omega yếu ớt đã nhận ra đó là thứ gì, cực lực nhào về phía cô, nhưng thân thể còn đang nóng lên căn bản không cách nào khống chế, vào lúc nàng sắp ngã xuống giường, Cố Tri Cảnh cấp tốc vươn tay đỡ nàng, thế là camera bị đập trên mặt đất.

Camera rơi dưới đất truyền ra tiếng than thở nhẹ, ngọt nị, là thanh âm của Dã Trì Mộ không sai, hình ảnh chiếu lên càng là khó coi, Alpha thân trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đè lên thân thể phụ nữ yếu ớt.

Người phụ nữ nằm sấp đón nhận Alpha đánh dấu, hình xăm con bướm màu lam chiễm chệ sau vai, theo từng động tác của nữ nhân, con bướm phát lực chuẩn bị vỗ cánh bay, lại theo thời gian nàng dần nằm sấp cúi xuống, hồ điệp trở mình ngủ say...

Xinh đẹp, lại yếu ớt.

“Cô thơm quá.”

“Đừng sợ, chỉ là cắn cắn cổ.”

“Đau lắm sao, tôi thổi cho cô...”

“Ngoan.”

Cố Tri Cảnh ngước mắt đi xem, tóc Dã Trì Mộ ướt đẫm dính chung một chỗ dán tại bên tai, ngón tay thon dài trắng nõn nắm lấy lớp quần áo mỏng, bờ môi bị cắn đến trắng bệch, thân thể cố khắc chế không run rẩy, hình xăm hồ điệp nơi đầu vai lần nữa thức tỉnh.

Dã Trì Mộ ngẩng đầu lên, hai mắt ướt dầm dề, cắn môi hỏi cô: “Giải thích cái gì? Cố Tri Cảnh, tôi là đồ chơi của cô sao?”

“Ân...”

Camera còn đang phát ra âm thanh, thanh âm thỏa mãn đặc thuộc về Alpha từ bên trong truyền ra.

Omega cắn răng nghiến lợi nhìn cô, biểu tình Cố Tri Cảnh thống khổ, thân thể chậm chạp trầm xuống, đầu gối qua loa hướng về phía trước, ý đồ kéo Omega lên trên giường. Thân thể Omega nóng bừng như muốn nướng chín Cố Tri Cảnh, cứ việc nàng yểu điệu nằm sấp tựa vào trong ngực Cố Tri Cảnh, du͙© vọиɠ muốn móc hai mắt Cố Tri Cảnh ra lại vô cùng bất khuất, môi bị cắn đỏ bừng, Dã Trì Mộ gằn từng chữ, “Cố Tri Cảnh, tôi nhất định phải gϊếŧ cô.”

Cố Tri Cảnh tuyệt vọng nhắm lại hai mắt.

Ai đó mau tới cứu cô.

Tác giả có lời muốn nói: Hì hì, không ai cứu được em đâu!