Chương 17

"Không được!" Hắn là vệ sĩ của Cố Dạ Bạch ta, như thế nào lại cho hắn đi cùng ngươi

"Rất tốt a" như vậy ta La Đông Phong không phải có thời gian riêng cùng Cố Dạ Bạch sao

Bạch Tử Họa nghe hai người đồng thời trả lời nhưng nội dung lại ngược nhau a

"Cố tiểu thư, có vẻ La thiếu gia đây rất muốn cùng ngươi a, ngươi chẳng lẽ lại vì Âu Thần mà không cho La Đông Phong mặt mũi sao?"

Bạch Tử Hoạ đây có ý tứ từ trước đi, Cố Dạ Bạch nghĩ tổng cũng không thể làm họ La kia mất mặt trước bao nhiều người, nhưng phải hỏi Âu Thần đã, lỡ hắn không muốn đi cùng nàng ta thì sao đâu

"Ngươi ý như thế nào, Âu Thần" Cố Dạ Bạch nhướn mi nhìn hắn, giống như đang nói: ngươi dám đi sao?

"Nếu Bạch tiểu thư đã mở lời như vậy, ta sao lại không muốn?"

Bạch Tử Hoạ nghe hắn trả lời liền rất thoả mãn, còn Cố Dạ Bạch thì ngược lại, hoá ra ngươi thích cùng nàng hơn ta sao, Âu Thần (Cố Dạ Bạch a, ngươi quên là ngươi đang đi cùng La Đông Phong sao, ngươi muốn hắn đi theo là để làm hắn đau thương hay sao)

"Vậy tạm biệt hai người, chúng ta đi thôi, Âu Thần"

Bạch Tử Hoạ nói rồi khoác tay hắn kéo đi trước, chỉ lưu lại bóng lưng cho người phía sau.

Cố Dạ Bạch khổ sở nhưng đều không phải do nàng mà ra sao, hắn dù chỉ để lại cho nàng bóng lưng cũng nhượng nàng thất thần, chăm chú nhìn theo, hắn nhìn từ góc nào đều rất hoàn mỹ, chỉ tiếc là chúng ta không thích hợp nhau, gia thế ta có thể chấp nhận, nhưng còn kia tiểu bạch kiểm thì sao có thể? Nàng không còn tâm trí đi dạo, liền nói nàng mệt nên muốn về sớm, nàng muốn xem hắn bao giờ trở về!

Hắn khi nghe lời đề nghị của Bạch Tử Hoạ, liền thầm cảm ơn, cảm ơn ngươi đã cứu ta khỏi nơi này, rồi khi hắn nghe nàng hỏi hắn, dùng ánh mắt sắc bén kia nhìn hắn, hắn quyết định bị lung lay nhưng là ta không tưởng nữa nhìn ngươi cùng người kia vui vẻ cười nói đi cạnh nhau

Đi mua được một vài món thì Bạch Tử Hoạ bảo chán, hắn nhớ ra nơi mà vυ" hay dẫn hắn đi lúc nhỏ

"Ta có một nơi rất thú vị, ngươi muốn đi sao"

"Ân" miễn là cùng ngươi ta đều có thể

Hắn đưa nàng đến khu chợ đêm, nơi này bán rất nhiều đồ ăn vặt, rất ngon, cũng hơn 10 năm hắn chưa trở lại a. Quay sang thấy Bạch Tử Hoạ chăm chú nhìn xung quanh, liền hiểu

"Ngươi là lần đầu đến đây đi. Nào đi thôi, hôm nay ta bồi ngươi đi ăn, ta trả a" hắn nói rồi cầm tay nàng kéo đi, không nhìn thấy người phía sau khuôn mặt đã đỏ a

Bạch Tử Hoạ là đại minh tinh, ở đây ai cũng nhận ra nàng nhưng đều thắc mắc, soái ca kia là ai a, sao lại đi cùng nữ thần? Không ít người đến xin chữ ký, chụp hình cùng nàng. Hắn bây giờ mới hiểu nỗi khổ của minh tinh, đi đâu đều như vậy phiền toái

Đến quầy bán hồ lô, hắn mua 2 que rồi đưa cho nàng

"Ngươi ăn thử đi, rất ngon"

Nàng nghe lời hắn, vị quả thực rất ngon, nàng thấy còn ngon hơn các món trong nhà hàng a

Hắn đưa nàng đi ăn món này đến món khác, đến nỗi cả hai không còn bụng thì thôi, nàng nói muốn đi dạo bên bờ sông, hắn đáp ứng nàng

Đi được một đoạn, hắn và nàng thấy phía trước có một cụ ông ốm yếu đang ôm cây guitar đã cũ cùng một chiếc mũ để ngửa lên, trong đó có vài tờ tiền, hắn định lại đem tiền cho ông cụ thì Bạch Tử Hoạ ngăn lại

"Ngươi đưa như vậy nhiều tiền nhưng không có ý nghĩa bằng việc chúng ta ở đây kiếm tiền giúp ông đâu"

"Ngươi nói kiếm tiền ở đây là sao?" Thấy hắn kia gương mặt ngốc xít, nàng bật cười

"Ngươi như vậy hát hay, còn có ta cũng là minh tinh a, ngươi hát ta diễn cùng ngươi, sẽ rất đông nhân lại đây, không phải sao?"

"Hảo a" nàng rất thông minh, hắn cảm thán

Hắn đi đến ngồi khuỵ xuống bên ông, chỉ vào cây đàn rồi hỏi

"Ngươi có thể cho ta mượn nó một lúc được không? Ta sẽ không đem đi đâu cả"

"Ngươi cứ tự nhiên mà dùng"

Ông cụ đưa cây đàn cho hắn, hắn nhanh chóng đeo lên vai mình rồi thử âm, ân âm thanh rất dễ nghe đi, bên cạnh là tiếng nói trong trẻo

"Xin chào mọi người, ta là Bạch Tử Hoạ, hôm nay ta cùng hắn-Âu Thần sẽ trình diễn một ca khúc, nhưng đến khúc cuối, mọi người có thể không vỗ tay, ta chỉ xin một ít hảo tâm của mọi người dành cho cụ ông đây"

Quả nhiên, xung quanh đông cứng người, tạo thành một vòng tròn quanh quanh hắn và nàng, đương nhiên không thể thiếu ống kính, đây là cơ hội hiếm có khi một lúc gặp được nữ thần trong lòng đứng bên cạnh một chàng mỹ nam a

Ngón tay thon dài trắng nõn trượt trên dây đàn tạo ra khúc nhạc dạo đầu, rất êm tai, hắn thanh âm trầm ấm nhượng mọi người thất thần

"Tôi biến thành đôi cánh hải âu, theo gió vượt đại dương. Tìm kiếm phương hướng cho chính mình

Tôi biến thành đám mây vô thường, theo mưa chảy vào dòng nước, rồi quay lại rong chơi trong rừng hoang

Tôi muốn lamg thang cho tới mai sau, nơi có một cô gái. Chính là hình dáng em

Tôi muốn đi xuyên vào truyền thuyết, không còn chỉ là ngóng trông, bừng cháy một ánh hào quang

Nhìn thấy chưa? Em nhìn thấy tôi. Tôi ở trong bóng tối nhưng muốn bùng cháy như ngọn lửa, đốt cháy cô đơn

Nhìn thấy chưa? Em nhìn thấy tôi. Tôi lẫn trong đám người, rất cởi mở, rất thoải mái, tự do

Nhìn thấy chưa? Em nhìn thấy tôi. Tôi đang tuyệt vọng, nhưng quyết không thất lạc, cũng muốn phá vỡ sự im lặng

Nhìn thấy chưa? Em nhìn thấy tôi. Tôi ở trên bầu trời, lấp lánh biết bao, rất lấp lánh

Tự do, tự do, cuộc sống tự do"