Quyển 1 - Chương 21: Ảnh đế đỉnh lưu

Bằng không sao đột nhiên cậu lại có thể bị trĩ?

Ngoài bệnh mất kiểm soát, tâm tình luôn vững vàng bình tĩnh của Cố Hàn Thâm giờ phút này lại rối như tơ, cậu thật sự không biết nên đối mặt với chuyện đó như thế nào.

Đương nhiên, dù như thế nào cậu sẽ không nói rõ chân tướng cho người khác biết, bé con này không chỉ là con của cậu, là do chính cậu sinh ra…

Ô tô chạy quá ổ gà khiến chiếc xe rung lắc, phía dưới Cố Hàn Thâm cũng âm ỉ đau, bé con trong lòng ngực nhúng nhảy lắc lư cười khanh khách, thậm chí còn hào hứng vỗ tay vì mới phát hiện ra điều mới mẻ thú vị.

Cố Hàn Thâm hoảng hốt, ánh mắt trống rỗng.

Ai có thể nói cho cậu biết vì sao sau một lần phát bệnh ngoài ý muốn cả thế giới đã thay đổi hoàn toàn?

Bé con trong lòng ngực không cho cậu quá nhiều thời gian suy nghĩ, một giây trước còn cười chỉ thấy lợi không thấy mắt, nháy mặt đột nhiên nín thở nhíu mày cả người đều dùng sức.

Không có kinh nghiệm chăm em bé nên Cố Hàn Thâm cũng biết bé đang bị sao, đến khi có mùi hôi từ trong tã giấy bay ra, ngay lập tức bị khứu giác nhạy cảm của Cố Hàn Thâm phát hiện.

"Cố Hàn Thâm: “…!”

Uống nước cả ngày, sao lại ị phân chứ?!

Bé con chỉ dựa vào ngực cậu mới ngoan ngoãn, nên Cố Hàn Thâm ôm bé ngồi hơi ngửa ra sau, để bé con bò trong lòng ngực cậu, đồng thời tay phải nâng mông bé giữ chặt lại.

Cố Hàn Thâm chỉ cần tưởng tượng trong bàn tay chính mình là thứ nóng hầm hập… Chỉ cách lớp tã giấy…

Cả người đã muốn nổi điên!"

Đặc biệt là cậu cảm giác được rõ ràng tã giấy càng lúc càng to lên, Cố Hàn Thâm nhịn không được nôn khan.

Vương Lệ Lan nhìn qua kính chiếu hậu, thấy sắc mặt Cố Hàn Thâm trắng bệch khó nén đau đớn, bộ dáng còn hơn lúc phát bệnh, bà khó hiểu hỏi: “Cháu bị sao vậy?”

Cố Hàn Thâm nén cảm giác muốn nôn: “… Nó… nó bồng nó đi!”

Vương Lệ Lan tưởng có chuyện gì lớn, vừa lúc dừng đèn đỏ bà quay đầu nhìn thoáng qua, đối lập với khuôn mặt thoải mái của bé con thì mặt Cố Hàn Thâm thật sự rất buồn cười.

Vương Lệ Lan mím môi: “Chuyện này với trẻ con rất bình thường, cậu chỉ cần nhanh chóng thích nghi là được.”

Vẻ mặt Cố Hàn Thâm khó tin: “Cô bảo cháu thích nghi…?”

Vương Lệ Lan muốn nói chuyện này ở đâu ra, con gái của bà khi một tuổi thường xuyên chơi phân, không để ý một chút đã dính khắp nơi, không ném đứa nhỏ ra ngoài cửa là vì tình thương của mẹ quá lớn.

Trước khi sinh đứa nhỏ bà là người thích sạch sẽ nhưng khi có con mới biết được, nếu là tiên nữ hạ phàm chăm trẻ con cũng không thể không tránh được đi ị, đi tiểu, Cố Hàn Thâm cách miếng tã giấy đã chịu không nổi? Chỉ có thể nói với cậu con đường phía trước còn rất dài.

Nghĩ vậy Vương Lệ Lan không nhịn được cười nhưng bà lập tức trở lại bình thường: “Trước tiên kiên nhẫn một chút đi, cô sẽ mau chóng tìm được vυ" nuôi thích hợp.”

Cố Hàn Thâm một lời khó nói hết, chỉ muốn nói chuyện này không thể nhẫn nhịn được, bé con trong lòng ngực rầm rì nói chuyện.

Sau khi đi vệ sinh xong, bé con thoải mái không ít nhưng rất khó chịu vì tã giấy dơ bẩn.

Bé con hừ hừ hai tiếng thấy ba ba không phản ứng, lập tức chu miệng nhỏ khóc to.

Nhu cầu không được thỏa mãn, dần dần mưa nhỏ chuyển thành mưa to, mưa to chuyển thành mưa rất to, chân ngắn không ngừng đá lung tung, của người cựa quậy: Không thoải mái! Không vui! Bảo bảo muốn được sạch sẽ!

Khi Cố Hàn Thâm ra khỏi cửa còn bất ngờ vì ngoài ý muốn sinh bé con, đừng nói tã mới, ngay cả bình sữa cậu cũng không mang.

Muốn thay cũng không thể thay, chỉ có thể chịu đựng bé con quấy khóc, chịu đựng cơn buồn nôn, chịu đựng bé con không ngừng đá chân khiến vũ khí “Sinh hóa” càng nồng nặc.

Xe dừng lại, Cố Hàn Thâm gấp không chờ nổi ôm bé con chạy xuống xe, ba bước cũng hai bước chạy như điên vào cửa thang máy.