Chương 29

Nửa đường đυ.ng phải lão Nhị Nam Cung Nhược Chuyết.

Hắn đang cùng mấy tiểu cô nương quỳ trên đường phố bán mình chôn cha đùa giỡn.

Sơ Tam bên ngoài xe ngựa tinh mắt nhìn thấy, lập tức báo cáo với hắn.

Nam Nhược rất muốn giả vờ không nghe thấy, nhưng không thể không ra mặt, lệnh cho xe ngựa dừng lại, vén rèm xe, gõ cửa sổ thủy tinh.

Thanh âm gõ cửa thủy tinh nhẹ mà giòn, khiến cho mấy người quay đầu lại, Nam Cung Nhược Chuyết hồn phi phách tán. "Đại, đại ca...".

Hồ bằng cẩu hữu cũng sợ hãi xanh mặt.

Nam Nhược đẩy cửa sổ ra: "Ở đây làm gì?"

lão Nhị phục hồi tinh thần, e ngại tiêu tan, cười cười nói... "Chúng ta thấy có người bán thân táng phụ, liền phát thiện tâm, muốn mua người."

Nam Nhược lạnh lùng hạ mặt: "Hạ nhân đâu, gã sai vặt đi theo ngươi thì sao? Chuyện mua người này còn muốn Nhị gia tự mình ra mặt, hạ nhân dùng để làm gì?"

lão Nhị có cái đức hạnh gì hắn còn không biết sao.

Hoàn khố tử tiêu chuẩn.

Tuổi còn nhỏ, tửu sắc tài vận có thừa.

Nam Cung Nhược Chuyết chỉ nhỏ hơn nguyên thân ba tháng tuổi, mẹ đẻ Nhị di nương Tiền thị là nha hoàn hồi môn của mẫu thân nguyên thân, lúc tiểu thư mang thai bò lên giường cô gia, rất nhanh đã có thai.

Nhị di nương một lòng hy vọng tiểu thư sinh con gái còn mình sinh con trai, kết quả ông trời không cho nàng như nguyện, tiểu thư sinh ra trưởng tử.

Chỉ thiếu ba tháng con của mình có thể trở thành trưởng tử, điều này làm cho nàng tâm tâm niệm niệm canh cánh trong lòng.

Không giống như Tam di nương là mẫu thân nguyên thân chủ động nâng cho nam 2, cách làm của Nhị di nương thuộc về loại người phản chủ, bị mẫu thân nguyên thân ghét bỏ, cự tuyệt nam 2 ôm thứ tử đến cùng nuôi.

lão Nhị liền ở lại bên cạnh Nhị di nương.

Với phẩm tính của Nhị di nương, có thể đoán được nàng sẽ giáo dưỡng ra loại hài tử gì.

Nguyên thân rất phiền đệ đệ này, hắn không giống những đệ đệ khác có thể lấy tuổi tác chênh lệch để lập uy, lão Nhị mỗi lần bị trách phạt chỉ ngoài miệng đáp ứng nghe lời, quay đầu lại vẫn làm theo ý mình.

Hiện tại đọc sách hiểu chút chuyện, đối với huynh trưởng như nguyên thân coi như tôn trọng, khi còn bé không ít lần bị Nhị di nương xúi bậy gây cho nguyên thân không ít phiền não.

Nguyên thân thậm chí từng ảo tưởng tự mình động thủ đánh lão Nhị một trận, có thể thấy được hài tử này đã bị dạy hư đến trình độ nào.

Nam Nhược híp mắt, hắn có thể giúp nguyên thân như nguyện.

"Sơ Tam, áp Nhị gia trở về cho ta."

lão Nhị cả kinh: "Ngươi muốn làm gì, ta không trở về, các ngươi đừng tới đây, ta hô lên a, cứu mạng..."

Hồ bằng cẩu hữu một phen ầm ĩ mà tan.

Nam Nhược đang muốn đóng cửa sổ, thoáng nhìn tiểu cô nương yếu đuối quỳ trên mặt đất, nhìn bộ dáng mới mười ba mười bốn tuổi, vẻ mặt hốt hoảng không biết làm sao.

Làm cho hắn nhớ tới cô em họ nhà chú, mỗi lần làm sai cũng nhìn người bằng ánh mắt như vậy.

Trong lòng mềm nhũn, từ trong ngăn kéo xe lấy ra mấy đồng bạc vụn, đưa tay ra ngoài. "Cầm lấy."

Nữ tử trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn.

Nam Nhược nhẹ giọng: "Cầm những thứ này, đi chôn cất cha ngươi, về nhà đi."

Nữ tử dường như choáng ngợp.

Nam Nhược rút ra một cái khăn tay, quấn bạc lại, bỏ xuống trước mặt nữ tử.

Đóng cửa sổ lại. " Đi thôi."

___

Nam Nhược xách lão Nhị hồi phủ.

Vào sân, bảo Sơ Tam cởi bỏ bịt miệng cho hắn, tiếp tục trói tay.

Sơ Tam biết Nam Nhược bị Thái tử răn dạy phải vào cung chép kinh, cho rằng chủ tử lúc này tâm tình không tốt, liền săn sóc dặn dò Nhị gia. "Đại gia tâm tình không thoải mái, Nhị gia lát nữa nhẫn nại nhiều hơn một chút."

Bị mắng cũng đừng phản kháng.

lão Nhị hít thở một ngụm lớn, ánh mắt phẫn hận trừng hắn. "Cút đi!"

Một đám chó cậy vào chủ!

Tâm tình hắn không tốt liên quan gì đến ta, dựa vào cái gì mà lấy ta trút giận!

Hạ nhân sớm đã quen với sự cọc cằn của hắn, mí mắt cũng không nhấc lên một chút.

lão Nhị chỉ có thể tự mình nín thở, tục ngữ nói tiểu quỷ khó chơi, phụ thân không có ở đây, đại ca chưởng gia, đám tùy tùng này theo nước lên thuyền cao, nếu thật sự đắc tội, lén lút thay đổi cách tìm phiền toái cho hắn, hắn sẽ chịu thiệt thòi.

Sớm biết hôm nay ra cửa liền xem hoàng lịch, sao lại bị đại ca đυ.ng phải.

Xui xẻo!

"Tự mình tiến vào hay là nhờ người khiêng vào?"

Nam Nhược rửa tay, cầm khăn tay lau sạch nước.

lão Nhị lẩm bẩm hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, nhanh chóng vào cửa. "Ta tự mình đến."

Nhìn sắc mặt Nam Nhược, lại dùng chiêu cũ. "Đại ca ngươi hiểu lầm, ta thật sự là thiện tâm, thấy tiểu nương tử kia đáng thương, chúng ta là người gì, sao có thể nói trêu chọc liền trêu chọc, thật sự, sáng sớm ta mới dập đầu vái tổ tông, sao có thể quay đầu liền có lỗi với tổ tông."

Loại chuyện này ngươi làm còn ít?

Nam Nhược không hề bị lay động.