Chương 6

Nam 2 hiện nay có tổng cộng sáu trai ba gái, nguyên thân là trưởng cũng là đích, mẹ đẻ là Triệu thị đã qua đời.

Nhị gia Nam Cung Nhược Chuyết, chỉ nhỏ hơn nguyên thân ba tháng, mẹ đẻ là Nhị di nương Tiền thị.

Tam gia Nam Cung Kiến Hà, mẹ đẻ là Ngũ di nương Chu thị, so với nguyên thân nhỏ hơn hai tuổi, tên hắn được nam 2 lấy từ câu "Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến, Hà sự thu phong bi họa phiến" nữ chủ sáng tác.

Đứng thứ tư là thứ nữ.

Từ sau khi nam chủ hoàng đế hạ chỉ xếp hạng tiểu công chúa đứng cùng hoàng tử, trên dưới cả nước cũng đều noi theo thay đổi phương thức xếp hạng.

Tứ Nương tên Thanh Hoan, Ngũ gia tên Hạo Nhiên, Lục Nương tên Hồng Đậu, Thất Nương tên Mộng Tinh, Bát gia tên Phượng Hữu.

Lần lượt lấy từ "Nhân gian có vị là thanh hoan", "Một điểm hạo nhiên khí, ngàn dặm khoái chăng phong", "Linh lung đầu tử an hồng đậu,

nhập cốt tương tư tri bất tri", "Tuý hậu bất tri thiên tại thuỷ, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà", "Thân vô thái phụng song phi dực, Tâm hữu linh tê nhất điểm thông".

Cửu gia mới nửa tuổi, phải đến tuổi mới chính thức đặt tên, chẳng qua có thể dự đoán, cái tên không thoát khỏi lựa từ trong câu thơ của nữ chủ.

Nam Nhược không khỏi cảm thấy may mắn, khi nam 2 đặt tên cho mình, hắn ta cùng nữ chủ còn chưa quen biết.

Ước chừng trước khi nam 2 gặp được nữ chủ, đầu óc hắn ta vẫn tương đối bình thường, cái tên "Nhược Cốc" của nguyên thân được lấy từ "Đạo Đức Kinh", "Di đạo nhược lỗi, thượng đức nhược cốc", nhị đệ so với hắn nhỏ hơn ba tháng cũng tránh được một kiếp, hai chữ Nhược Chuyết lấy từ "Đại trực nhược khuất, đại xảo nhược chuyết".

Nguyên thân cũng không phụ cái tên này, lòng dạ thâm quảng, nhân hậu đức thiện, lão nhị lại hoàn toàn ngược lại với hai chữ "Nhược Chuyết"* này. (*Vụng về)

Nam Nhược thu hồi giấy tờ khóa chặt lại, bước nhanh đến viện lão tam, nguyên thân từ nhỏ đọc sách thánh hiền, cộng thêm tính cách tùy tiện, đối với đệ muội trong nhà thập phần hữu ái, cũng không lấy chuyện thứ xuất mà xem thường, rất có phong phạm trưởng huynh, đệ đệ xảy ra chuyện khẳng định phải đi xem đến tột cùng.

Quy củ hiện nay, nam tử tròn tám tuổi liền phải dời đến ngoại viện.

Nam Cung gia mấy đời làm thương, vả lại là hoàng thương hoàng đế thân phong, con cháu đời sau không đi được khoa cử, quy củ liền buông lỏng một chút, tròn mười tuổi mới chuyển đi.

Nguyên thân được làm thư đồng cho Thái tử chả qua là vì nữ chủ cảm thấy có thẹn đối với nam 2, tự mình nhắc tới với nam chủ, cho Nam Cung gia một ngoại lệ.

Nam Nhược đối với chi tiết lịch sử không biết, không biết đây có phù hợp với quy định hay không, dù sao nguyên thân là con trai trưởng hoàng thương, từ lúc năm tuổi đã vào Đông cung làm thư đồng cho thái tử.

So sánh với mấy đệ đệ thì tiền đồ hơn chút.

Lão nhị lớn như hắn còn đang học trong tộc học, không có việc làm gì đứng đắn, lão tam ngồi không yên trong học đường, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, hơi không để ý liền chạy không thấy bóng dáng, lão ngũ, lão bát, một người 10 tuổi một người 5 tuổi, tuổi còn nhỏ.

"Tam gia thương thế thế nào?"

Vừa đến cửa viện lão tam, Nam Nhược liền hỏi.

Sơ Tam chờ ở cửa trả lời: "Trần đại phu đã tới, ở bên trong chẩn trị.”

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Nam Nhược bước nhanh vào trong.

Sơ Tam tụt lại phía sau hai bước đuổi theo, rất nhanh nói. "Tiểu nhân vừa nghe tên sai vặt đến báo liền vội vàng tới xem, hỏi mấy gã sai vặt bên cạnh Tam gia, nói là Tam gia buổi trưa từ bên ngoài trở về, đột nhiên đi xưởng thủ công bên ngoài phủ, nói muốn thử rèn sắt, đám sai vặt ngăn không được, chủ tử…ngài cũng biết, Tam gia nổi giận..."

Nam Nhược ừ một tiếng ý bảo hắn tiếp tục.

"Tam gia vung búa, vài cái đầu còn tốt, sau một trận có lẽ là khí lực hao hết, búa trượt tay, rơi xuống nện lên chân..."

Trong lúc nói chuyện đã đến trước chính phòng, mấy tiểu nha hoàn bất an lui xuống hành lang, thấy Đại gia lại đây, vội vàng tiến lên vén rèm.

Nam Nhược cất bước đi vào.

Trong phòng nha hoàn và sai vặt vây quanh một vòng, vừa nhìn thấy hắn, lập tức né tránh sang hai bên, lui đến một góc.

"Đại gia."

"Đại gia."

Tiếng tê tê kêu đau đớn từ bên trong phát ra đột nhiên dừng lại, lộ ra khuôn mặt bối rối của Tam gia.

"Đại ca. Huynh sao lại tới..."

Nói xong trừng mắt nhìn mấy nha hoàn cùng gã sai vặt bên cạnh, sao lại gọi đại ca tới đây!

Nam Nhược không để ý tới hắn, nhìn về phía Trần đại phu đang thu thập hòm thuốc.

Trần đại phu là đại phu chuyên trách ở Nam Cung gia, hiện giờ phàm là người có tiền có thế đều sẽ nuôi một hai đại phu ở trong nhà.

Nam Cung gia không thiếu tiền, trực tiếp nuôi một đám, còn học theo Thái Y viện phân khoa phân bộ, có việc lập tức có thể vào phủ chẩn trị.

Theo nữ chủ nói, không thể bỏ qua năm phút cấp cứu.

Không đợi hắn mở miệng hỏi thăm, Trần đại phu liền nói: "Đại gia an tâm, Tam gia thương thế cũng không nghiêm trọng, vạn hạnh không có thương tổn đến gân cốt, chỉ là vết bầm tím, bôi thuốc là tốt rồi.”

Nói xong đưa hộp thuốc cho gã sai vặt hầu hạ bên cạnh, thức thời xách hòm thuốc lui ra ngoài.