Chương 52: Thiên Thủy Linh Căn Biến Dị

Thế nhưng thiếu mất một phần cũng không thể phủ nhận được, Huyền Quy thần giáp từng là bảo bối làm người người tranh đoạt ở Tu Tiên giới.

Cho dù bởi vì nguyên nhân nào đó mà làm thân rùa hao tổn, phẩm giai tụt xuống nhưng đối với việc bói toán thì tác dụng vẫn cao hơn so với những pháp khí khác.

Sư huynh cũng khi bói toán dùng cái mai rùa này nên mới tại Vân Trạch đại lục, đem thanh danh truyền xa.

Huyền Quy thần giáp năm đó sao có thể như lúc này? Vì một quẻ tượng mà khiến bản thân trực tiếp vỡ vụn!

Xa Tử Giang nhìn được linh văn trên thân mai rùa đã hoàn toàn vỡ nát, điều này mang ý nghĩa Huyền Quy thần giáp đã từng oanh động khắp Tu Tiên giới, bây giờ đã trở thành phế phẩm.

Ngay cả cơ hội khôi phục lại cũng không có!

Quẻ tượng làm cho Huyền Quy thần giáp thành ra như vậy...

"Sư huynh, là thiên đạo phản phệ?"

Nhan Từ rót cho bản thân một ly linh trà, nhẹ nhàng nhấp miếng.

"Cũng chỉ có thể nghĩ vậy thôi."

"Thời sư huynh không biết sao?"

Nhan Từ lắc đầu.

"Chuyện này trừ bỏ hai chúng ta, không được để có người thứ ba biết."

"Vậy sư huynh có bị thương không?"

"Không có."

Nhàn Từ cảm nhận linh lực bạo động trong không khí vẫn đang liên tục duy trì, hơn nữa dường như ngày càng lớn dần, hắn nhìn về phía đại điện bên ngoài cửa sổ.

"Nó hình như chỉ muốn ngăn cản ta trộm nhìn chuyện gì đó."

"Có khi nào, chuyện này cùng chuyện lão tổ não năm xưa có quan hệ?"

Nhan Từ lần nữa bất đắc dĩ lắc đầu.

"Ta không biết, chuyện này cùng đại biến mà lão tổ nói khi đó cò gì liên quan."

"Ong ong ong!"

Đột nhiên linh lực bên trong không khí dao động điên cuồng, làm hai người cùng dừng lại động tác trên tay.

Nhan Từ cười cười: "Đệ tử này của đệ không đơn giản."

.

Bên trong động phủ, Thẩm Thanh Nhất cảm thấy toàn thân run lên, một dòng nước ấm dần lan tỏa ra toàn bộ kinh mạch.

Mà giờ khắc này, Thẩm Thanh Nhất không hề nhìn thấy linh lực xung quanh nàng, rõ ràng ban đầu có màu đen mà hiện tại đã dần xen lẫn với những đốm sáng xanh lam, tia sáng xanh bên ngoài từ từ vây quanh tạo thành một tầng màu xanh.

Thân thể Thẩm Thanh Nhất được linh lực bao quanh, cả người đều cảm thấy thoải mái, dễ chịu.

Càng ngày, linh lực lao đến người Thẩm Thanh Nhất trong động phủ càng mạnh mẽ.

Xa Tử Giang và Nhàn Từ đứng cách động phủ của nàng không xa.

Động tĩnh Thẩm Thanh Nhất dẫn khí nhập thể vô cùng lớn, thu hút không biết bao nhiêu đệ tử hiếu kỳ tới.

Chỉ là... Do Lạc Hồng điện có kết giới bao quanh, bọn họ tự nhiên cũng không dám đến gần.

Thời điểm Nhàn Từ và Xa Tử Giang đến, bọn họ lại càng không dám bước gần đến Lạc Hồng điện.

Tuy rằng sợ hãi nhưng trong lòng mỗi người đều không nhịn được suy đoán, rốt cuộc ai đột phá mà có thể náo ra động tĩnh lớn như vậy.

"Nhìn phương hướng kia, hẳn là Lục sư thúc (Lục Cảnh Kình) đột phá?"

"Sao có thể, Lục sư thúc không phải là đơn Hỏa Linh căn à? Hơn nữa thúc ấy còn là hỏa linh thể, cho dù đột phá thì cũng phải là Hỏa linh khí nồng đậm chứ?"

"Thủy linh khí nồng đậm như vậy, bên trong Lạc Hồng điện cũng chỉ có Sở sư thúc (Sở Ngọc Lương) mới làm được."

"Sở sư thúc không phải đã Trúc Cơ rồi sao? Động tĩnh thế này mặc dù không nhỏ, nhưng nhìn tốc độ linh khí tập hợp, không giống với động tĩnh khi đột phá Trúc Cơ lắm."

Mọi người cùng nhau suy đoán xem Lạc Hồng điện bên kia đang xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Xa Tử Giang vươn tay đón lấy tia linh lực bên trong không khí, hắn cảm thấy loại linh lực này dường như quá mức không giống bình thường.

Ngoại trừ Thủy linh lực nồng đậm đến cực hạn, còn chứa... Phong linh lực không kém bao nhiêu.

Hơn nữa ngoài hai loại linh lực này, còn có một cỗ khí tức...

"Ầm Ầm!"

Tiếng sấm sét vang lên, bầu trời bỗng nhiên xuất hiện dấu hiệu trời mưa to.

"Ai nha!"

"Thời tiết sao có thể nói mưa liền mưa! Thật quá kỳ lạ!"

"Nhanh! Nhanh! Đi mau! Chờ thêm lúc nữa tóc ta ướt mất!"

"Cũng không biết là vị tiền bối nào, chắc chắn là đang luyện tập thuật tạo mưa!"